Sunday 27 October 2013

Sao anh bỏ em?


                                                                                                                 đoàn xuân thu.

Kết hôn xong, chàng chở nàng đi Pháp du hí, đôi ta ca bản ‘tù ti, tú tí!’ đã đời trong tuần trăng mật! Hết tiền, mậu lúi, chàng bèn chở nàng về ‘dinh’ ở Bá Linh, thủ đô nước Đức. Tuần trăng mật… ngọt nầy cũng chấm dứt luôn, chỉ còn là cay đắng; một là hết tiền, hai là bị vợ mắng… khi chàng bỏ quên nàng ở một cây xăng tại thị trấn Bad Hersfeld!

Sao anh bỏ em!
(hình Huffingtonpost.com)
Tên thị trấn nầy thiệt là tên tiền định! Tên Bad Hersfeld (Bad là tệ! Thì làm sao hành động đãng trí nầy của ‘tân lang’ làm rớt ‘tân giai nhân’ giữa đường hoa mộng là tốt, là hay cho được hả?)

Tin động trời, có một không hai nầy, cho biết, tân lang, trên đường về, dừng lại đổ đầy bình xăng bên cầu biên giới, rồi thản nhiên lái đi luôn. Mặt trận miền tây hoàn toàn yên tĩnh! Không có hòn đất ném đi, hòn chì ném lại. Sao mà yên tĩnh một cách bất ngờ vậy ta?
Chàng bèn quay đầu nhìn lại, thì: “Úy trời đất ơi! Con vợ tui nó biến đâu mất rồi! Mấy thầy đội ơi!”

Mấy thầy đội cũng hoảng kinh hồn vía khi nghe tin chàng cấp báo cái mà cấp báo! “Trời đất quỷ thần ơi! Cục cưng của ‘giả’ mà ‘giả’ làm rớt ở dọc đường rồi! Mà rớt ở đâu? Làm sao kiếm bây giờ?!”

Bèn hỏi đầu đuôi gốc ngọn thì: Cách hai tiếng rưỡi, anh còn thấy em nằm ‘ngáy’ pho pho ở băng sau xe. Đổ đầy xăng, chạy ‘u’ về nhà thì em biến… mất!

Té ra là lúc ‘giả’ vô trả tiền, thì em cũng chuồn xuống, vô nhà vệ sinh. Khi em ra, thì bóng chàng đã khuất mấy ngàn dâu xanh. Ngàn dâu xanh ngắt một màu Chàng ngu! Nhưng thiếp chẳng ‘sầu’ chàng đâu?!

Trả lời phỏng vấn của một đài phát thanh, em mới 33 tuổi, lập gia đình hơi muộn nha, nói: “Mới đầu, em nghĩ thôi rồi! Mình lấy nhầm thằng ngu quá xá! Em không có điện thọai di động, mà chẳng có xu ten nào trong túi. Biết làm sao bây giờ khi bóng chim tăm cá vậy hở Trời? Phải chờ anh cho mãn kiếp chờ! Chờ cho rau muống lên bờ trổ bông?!”

Nhưng cuối cùng thì anh yêu cũng quay trở lại cùng mấy thầy phú lít! “Thôi tha một bàn đi; vì em nghĩ thằng chả hỏng cố ý như vậy đâu. Vì yêu người như thế đó! Người bỏ người ra đi! Hỏng lẽ mới tinh mà lời thề bay trong gió! Gió ơi gió bay cao thôi từ nay còn nói năng gì?!”

Đọc chuyện, người viết cười rung râu luôn, vì trộm nghĩ có thể ‘cha’ nầy cố ý hỏng biết chừng! Định dạy em một bài học nho nhỏ, độc thân là khác nhưng khi về với chồng là ‘đi thưa; về trình’. Muốn xài nhà vệ sinh thì cũng phải nói cho ‘qua’ hay với chớ. Không chồng đi dọc về ngang! Có chồng thì phải ngay hàng nha em!

Độc giả, cũng vui như Tết, bình luận rôm rả lên như vầy:

Tại vì mới cưới, chưa quen, nên phải hai tiếng rưỡi sau, ổng mới phát hiện vợ mình mất tích! Còn nếu như lấy nhau nhiều năm rồi, khi cùng ngồi trong xe mà không nghe ‘lải nhải, càm ràm’ trong vòng 10 phút thì ổng đã phát hiện ra ‘sự cố’ rồi!

Làm chồng thì làm gì có cái chuyện bỗng dưng cuộc đời mình sao lại quá ‘bình yên’ như thế cho được? Phải có lý do tại sao chớ!

Có độc giả lại bình như vầy: “Ước gì tui được như anh ấy! Tui chạy luôn! He he!”

C huyện rằng: Chồng lái xe, vợ ngồi bên. Hai người cãi nhau một trận sanh tử lửa, hỏng ai chịu thua ai. Từ chiến tranh nóng, cãi sùi bọt mép, bèn chuyển sang chiến tranh lạnh! Cả tiếng đồng hồ, hai người thủ khẩu như bình; không ai chịu mở miệng ra nói với nhau một tiếng nào!

Bỗng ông chồng phá tan bầu yên lặng nghẹt thở, lên tiếng, chỉ ra ruộng “Bà có thấy con lừa đang thơ thẩn ngoài kia không?”
Con vợ trả lời: “Thấy!”
Chồng hỏi tiếp: “Phải bà con của bà hông?”
Con vợ gục gặc cái đầu: “Phải! Từ khi tui lấy ông. Bà con bên chồng. He he!”
Đúng là bên tám lạng; đằng nửa cân!

Nhưng đừng nghĩ chồng giận thì vợ bớt lời. Cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê! Cứ rùm lên một chút cũng không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới! Vì bác sĩ tâm lý chỉ ra rằng: Cuộc hôn nhân cãi lộn, đầy sóng gió đôi khi lại là một cuộc hôn nhân dài lâu. Vì đôi bên bận tìm cách để ‘chơi’ nhau thì còn thời giờ đâu mà để ý đến người khác. Nên không có chuyện ngoại tình, ông ăn chả, bà ăn nem, ghen tuông gì ráo! Ngoại tình mới chính là ‘thủ ác’ giết chết tình ta! Còn cự cãi chẳng qua là chút muối, chút tiêu cho thêm mặn nồng duyên đôi lứa?!

Tuy nhiên cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi. Từ cãi lộn rồi đập lộn như Tây; dần dần thù nhau bất cộng đái thiên, không đội chung trời, như câu chuyện dưới đây là chẳng nên đâu.

C hồng hấp hối, trăn trối trước khi về chầu ông bà ông vải:
“Anh xin cúi đầu chờ ân huệ, em rộng lòng tha thứ cho anh. Kẻ đã gây ra nhiều khổ đau, khóc hận! Tới giờ nầy mà em chưa hết oán than! Anh đã ‘tò tí’ hết ráo với mấy con bạn em và ngay cả với em gái của em nữa. Xin hãy tha thứ cho anh. Để anh an lòng nhắm mắt!”
“Anh yêu! Em biết hết cả rồi! Cần chi anh phải tự thú trước quan tài. Hãy nghỉ yên cho thuốc độc nó phát huy tác dụng nhá anh yêu!”

Để kết bài, người viết thấy con đường tình ta đi của người em xứ Đức nầy còn dài lắm ít nhứt 5, 7 năm mới có thể kết luận được là hành động của anh chàng nầy khôn hay ngốc?!
Nếu đôi ta hạnh phúc cùng nhau đến răng long đầu bạc thì chuyện chàng bỏ quên nàng; rồi chàng la làng kêu lính, rồi quay lại trở lại cây xăng mà tìm được em yêu là một hành động cực kỳ thông minh trong cơn hoảng hốt.

Còn cầm bằng con đường tình ta đi trắc trở, trái ngang thì hành động quay lại kiếm em yêu sẽ làm chú em ân hận suốt đời! Vì phải chi hồi đó mình chạy luôn đi! Hu Hu! Mình thiệt là ngu!
Đời mà sao biết được! Cưới vợ là hên xui, nhứt chín nhì bù dữ lắm! Do đó người viết đang chờ vài năm nữa mới biết đá vàng nên khoan bình luận! 

Vì sợ trật!

đoàn xuân thu.
melbourne.

Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.




0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.