Sunday 28 October 2012

Melbourne Cup



OG3T loan báo: mục “3 bà 4 chuyện” của báo Việt Luận ngày thứ Ba sẽ chấm dứt vào ngày Melbourne Cup. Không hiểu tại sao OG lại chọn ngày nầy để kết thúc ? Chắc OG có duyên gì với ngày Melbourne Cup chăng? Năm ngoái, OG cho tôi biết vào ngày Melbourne Cup ông thắng được $5. Các bạn chung sở đòi đãi đằng. Ông đãi một chầu cà phê tốn $20!  Thế mà có được 1 ngày vui ….Riêng tôi ngày Melbourne Cup gợi nhớ những ngày xáo trộn nhiều trong cuộc sống.

Nơi tôi làm việc có cả nam lẫn nữ. Khoảng phân nửa các ông nầy lại có cái thú tiêu khiển là chơi cá ngựa. Hễ đến giờ ăn trưa là các tay nầy tụ lại bàn bạc chuyện cá cuộc... Mỗi tay có một “kinh nghiệm“ riêng: ông thì giỏi về đặc tính các con ngựa, ông thì nhớ nhiều về các chú ngựa đã từng về nhất trong các giải lớn....Tôi thường ngồi ăn chung bàn dài gồm năm sáu ông. Có lần tôi được một ông trong nhóm cố vấn: “...Mầy coi nè, đánh cá ngựa dễ hơn đánh lô-tô nhiều lần...Lô-tô mầy phải chọn trong số 45 con; chơi cá ngựa mầy chỉ chọn  trong số 24 con, đôi khi chỉ có 20 con trong 1 cuộc đua...”. Hết ngày nầy qua ngày khác,“gần mực thì đen". Tôi bắt đầu tham gia cuộc chơi từ ngày Melbourne cup khoảng 10 năm về trước.

Lần đầu thắng được $15. Máu đỏ đen dần phát triển.Tiếp tục chơi...không biết bao nhiêu lần nữa khi thắng khi thua...những lần thắng rất ít những lần thua càng tăng lên. Mỗi lần thua mình cứ tự an ủi: "lần sau đánh cách khác cơ hội thắng nhiều hơn"...Có nhiều lần chọn đúng con ngựa về nhất nhưng vẫn lỗ tiền túi. Mình cứ nghĩ chọn nhiều con, xác suất trúng cao hơn. Cái lý thì đúng, kết quả thì sai. Thí dụ bạn chọn ra ba con ngựa. Cho dù có một trong ba con  bạn đã chọn về nhất, bạn đã mất tiền vì hai con kia...và cứ thế thắng một thua hai...hay là thắng hai thua ba....
Chơi lâu, tôi cũng bắt chước những thằng trong sở làm: ghi vào sổ tay các con ngựa đã từng về nhất. Con ngựa nầy từng về nhất ở Sydney 2,400m, con kia từng về nhất ở cuộc đua tại Brisbane 3,000m...Cứ thế danh sách  dài ra. Mình cứ nghĩ mình đang học khôn trong nghề nầy mà quên đi lời khuyên của nhà thơ Nguyễn Khuyến ngày xưa:
            “Khôn nghề cờ bạc là khôn dại,
              Dại chốn văn chương, ấy dại khôn”

Xã hội càng tân tiến thì kỷ nghệ cờ bạc càng phát triển tinh vi. Cứ việc mở một trương mục với một tổ chức bán vé đua ngựa nào đó, để vào đó một số tiền . Bạn đang làm gì với công việc của bạn...Bạn cũng có thể nhín ra năm ba phút dùng điện thoại hay vào mạng mà đánh cá...thua thì tiền trong trương mục giảm đi; nếu thắng thì tự động họ trả tiền vào trương mục của mình. Hết tiền thì tiếp tục vô mạng chuyển ngân vào trương mục nầy.
Không cần tới trường đua, không cần tới TAB chi tiền ra hay lãnh tiền trúng...
Mà dư thì giờ tới trường đua ngựa còn mê mẫn hơn nữa. Bạn nghe radio, xem tivi về các cuộc đua: mình có nhiều cảm giác hồi hộp, tức giận,nôn nóng....về con ngựa mình chọn đã không phóng như ý mình muốn. Đến tận trường đua chứng kiến tận mắt, các cảm xúc nầy cao gấp bội. Cảm giác mạnh, cảm giác bực tức hay vui mừng dâng tràn kéo dài theo từng bước ngựa phi...Có lần trên màn ảnh tivi tôi thấy cựu thủ tướng Bob Hawke đã vung tay, há miệng hô hào cổ võ cho con ngựa mình chọn đang phóng nước rút...
Cảm xúc không thể kềm chế được! Không màng gì về “diplomacy” cả, cho dù có vị quốc khách đang ngồi kế bên là Nữ hoàng Anh. Bà Nữ hoàng ngồi kế bên chỉ nhìn im lìm sượng sùng... Bởi vậy mới có nhiều người thua cháy túi nơi trường đua, rồi tự an ủi mình đi chơi cho vui.... Just for fun!!!!

Ba tháng đỏ đen, cuộc sống có hơi lung lay. 
Tinh thần cũng có phần chao đảo vì có ngày thua đậm...
Kinh tế gia đình cũng đang suy giảm. 

Bà xã tôi  lo lắng lắm. Thỉnh thoảng bắt gặp tôi còn giữ các biên nhận mua cá ngựa trong túi quần. Vẻ mặt buồn buồn, nhưng bà không làm ầm ỉ. Không trách móc. Tôi cũng có phần ngượng ngùng và lương tâm cảm thấy mình có lỗi . Bà vợ lo xách từng thùng nước mưa hứng được để tưới rau. Chỉ vài cây cà, vài bụi xà lách để vừa tiết kiệm tiền nước vừa tiết kiệm tiền rau. Ông chồng lại phung phí từng ngày...có ngày vài chục có ngày vài trăm. Tôi ngầm tự hỏi, tôi có hạnh phúc không với cuộc sống hai mặt thế nầy...Sự im lặng của bà xã tôi làm tôi phân vân chắc bà ta lo nghĩ về kế sách “giết chó khuyên chồng ”. 
Cái tài của các bà là không nóng giận mà âm thầm lo đối phó. Bởi những con tim nguội lạnh và đầu óc nóng nảy không giải quyết được gì cả. Thú thật trong ba tháng mê muội vào cờ bạc của tôi, vợ chồng không hề có một tiếng cãi lộn.

Tôi không biết kế hoạch “giết chó khuyên chồng” của vợ như thế nào hay đã đi đến đâu. Mẹ tôi  biết , em gái tôi cũng biết. Dĩ nhiên do vợ tôi rỉ tai. Mẹ tôi tặng cho tôi những lời khuyên răn nhẹ nhàng...

Rồi một hôm sự việc quan trọng khác xảy đến...Ông giám đốc thông báo, trung tâm phân phối thư tại Newcastle có một chỗ trống. Ông bà nào muốn về đó cứ việc điền form.
Hai tuần sau, tôi được chọn cho về đây. Tới nơi làm việc mới tôi quen được một ông. Lão nầy để râu xồm xoàm, quần áo không khi nào ủi, thích chơi mô tô phân khối lớn...Tới bữa ăn trưa tôi ngỡ ngàng hơn nữa, lão ta dùng đũa còn rành rọt hơn cả các con tôi. Nói chuyện lâu tôi được biết ông ta đi du lịch Nhật Bản nhiều lần. Ông ta là tay chơi Bonsai có hạng. Mười chín năm chơi Bonsai.Thỉnh thoảng ông làm thuyết trình về chủ đề nầy cho các cuộc triển lãm Bonsai. Hiện là chủ tịch của Bonsai Club nơi thành phố tôi ở.

Bonsai
 (hình do tác giả chụp và gởi)
Những ngày sau đó tôi bị lôi cuốn vô việc chơi Bonsai...Thỉnh thoảng tôi bưng về những cây Bonsai nhỏ tí teo trị giá $9 hay $10. Bà xã tôi rất là vui vẻ dùm tưới nước không quên một ngày! Có lần tôi nhờ ông bạn già mua dùm tôi bộ đồ nghề cắt tỉa Bonsai từ Nhật. Cầm lên thấy giá tiền $270, tôi đang chờ những câu nhăn nhó của vợ mình. Nhưng không, vợ tôi tủm tỉm cười... “Em biết mà, chồng của em xài tiền có mặt có mũi mà....”. Tôi hiểu ngay, vì những ngày trước tiền thua cá ngựa, được giải thích bằng những hóa đơn không thấy mặt thấy mũi !!!!
Trương mục bí mật để tôi đánh cá ngựa qua điện thoại, qua mạng.... đã bị tôi bỏ quên và bị xóa sổ từ hơn chín năm nay. Hú hồn tôi chưa phải bán nhà vì cá ngựa.
Có một bí quyết để thắng được cờ bạc mà một tỷ phú bên Mỹ đã khuyên. Rất tiếc tôi đã quên mất tên ông. Chả sao! Tôi quên tên ông nhưng lời khuyên của ông tôi nhớ cho tới khi xuống mồ: “Bí quyết để thắng cờ bạc là đừng bao giờ cờ bạc”.

BEN TRẦN
27/10/2012