Friday 19 October 2012

Bài Văn Tế Chồng



Than ôi!
Thế là chúng mình đã chẳng còn là của nhau nữa.
Mọi đau khổ đều chấm dứt ở đây.
Vẫn không biết là nên vui hay buồn?
Mười hai năm làm vợ của anh, vui có, buồn có, hận có. 
Hỉ nộ ái ố trên đời em đều nếm đủ.

Nhớ chuyện xưa!
Ta đã bắt đầu đến với nhau bằng một mối tình tuyệt đẹp: anh là  phi công cao ráo đẹp trai, em là   nữ sinh ngây thơ trong trắng. Mình bắt đầu một tình yêu với ngàn cánh hồng lung linh diễm lệ.
Đứa con gái đầu lòng cất tiếng khóc tăng thêm hạnh phúc cho mái gia đình nhỏ bé của chúng ta. Vậy mà chỉ 11 tháng sau, quê hương ta có bao cuộc chia tay đẫm lệ. Anh cũng cùng bạn bè lên đường "cải tạo" .
Những tưởng chỉ 10 ngày sẽ gặp lại anh, vậy mà anh đi biền biệt.
Nhọc nhằn gánh vác cái gia đình nhỏ bé của mình cộng thêm bốn đứa em và cha mẹ già, đôi vai em đã gầy lại thêm oằn gánh nặng. Tháng ngày vất vả ngược xuôi, dành dụm từng đồng xu nhỏ để chờ ngày   thăm nuôi anh.
Gặp nhau mừng mừng tủi tủi.
Em xót xa khi thấy anh cao ráo anh dũng ngày xưa, giờ như bộ xương tàn chờ về với cát bụi. Nhưng cuối cùng thì anh cũng được   tha.
Vác biết bao đơn xin việc, anh đều thất vọng vì hai chữ Lính Ngụy. Cuối cùng anh được nhận vào làm trong Công Ty Đại Dương đan giỏ túi xách. Làm cả năm   mà chẳng có miếng, chỉ có tiếng. Em thường nói đùa "Công Ty Đại Dương cần tình thương không cần đồng lương".
Anh vì thất chí không còn tha thiết đến gia đình, bắt đầu lao vào những cuộc tình không tên. Và em: thân cò lặn lội   chỉ biết rửa mặt bằng nước mắt.
Rồi đứa con thứ hai bắt đầu hiện diện trong em. Mang bụng bầu vượt mặt, em chẳng biết làm gì để có tiền lo cho gia đình. May mắn cậu mợ anh thương tình cho em đến nhà nấu cơm giặt giũ cđể đổi lấy 10 đồng làm quà sáng cho con ngày hôm sau.Tối về đến nhà cơ thể rã rời, em vẫn gượng cười cho anh vui. Đứa con trai chào đời trong đói nghèo, phải nấu cháo thay sữa cho con.
Suy nghĩ tận cùng: mình phải làm một điều gì để thay đổi. Em  học thêu. Với   khéo tay và thông minh sẵn có, em đã vươn lên, mở được một cửa tiệm dạy thêu, dành dụm được một số tiền kha khá, em bắt đầu tìm đường cho anh đi vượt biên. Quả tình, trước ngày chia tay em có nói "Em không hy vọng anh chung thủy với em. Chỉ hy vọng anh nghĩ đến chữ nghĩa mà lo cho các con có một tương lai tốt đẹp hơn".
Anh đến Úc và bắt đầu bảo lãnh cho ba mẹ con. Ngày mình gặp lại nhau sau sáu năm xa cách, lại một lần nữa em đã lấy nước mắt để rửa mặt cho mình. Lý do là: bên cạnh anh đã có người khác và cô ấy đang mang thai 5 tháng.

Hỉ ôi!
Em bơ vơ không biết phải làm sao với hai đứa con thơ dại. Không thân nhân, bạn bè, em chỉ muốn đất nứt làm đôi để chôn sống mấy mẹ con trong lúc này.
Bao đêm dài nghĩ suy, em thật sự đã quá mệt mỏi với những tháng ngày chỉ có mình em thui thủi với con và với những buồn phiền chất ngất.
Em cảm cái ơn anh đã bảo lãnh cho mấy mẹ con qua đây. Nhưng em  i buông tay:  đem anh và mối tình của chúng ta chôn sâu trong lòng huyệt lạnh.

Nhưng nay thẹn nổi...
... thắp nén hương lòng,
em trân trọng cúi đầu chào vĩnh biệt anh và quá khứ.
Bây giờ lòng em thanh thản với sự thành công ngoài mong đợi của các con. Em đang ngập chìm trong hạnh phúc với các con và các cháu. Cầu mong!
Ở nơi nào đó anh cũng có được những tháng ngày hạnh phúc như em.  Xin cảm ơn anh đã cho em 2 năm yêu nhau,
một năm hạnh phúc,
             và mười một năm đau khổ không ngừng,
             và vô vàn cảm ơn sự buông tha của anh để em có đươc sự bình an bây giờ.

Nay, tiết xuân tháng mười đất Phương Nam,
ngày mười chín năm Nhâm Thìn.
Kim-Nguyễn
(nghĩ đến một người bạn thân, nên viết ra câu chuyện của chị ấy (được chị ấy đồng ý).


(Bài này do bạn đọc Kim Nguyễn viết và do BlogVietLuan đăng giúp.
Mời bà con gởi bài bằng cách gởi email cho blogvietluan@gmail.com hay cho onggiabatri@gmail.com
Bà con có thể đăng cảm nghĩ về bài này bằng cách bấm mouse vào chữ Comment hay bấm vào đây. )