Friday 4 July 2014

Không một mái nhà!





đoàn xuân thu. Melbourne::

Sơn Nam  chuyên viết văn và biên khảo nhưng ông cũng có một bài thơ duy nhứt làm đề tựa trong tuyển tập truyện ngắn Hương Rừng Cà Mau do nhà Phù Sa ấn hành năm 1962; trong đó có hai câu: ‘Phong sương mấy độ qua đường phố. Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê’.


Sau 1962, cuộc chiến tranh Việt Nam ngày càng khốc liệt! Bà con cô bác phải bỏ quê hương bản thổ, xa lìa nơi chốn nhau cắt rún, tràn về những thành phố lớn chạy trốn chiến tranh.

Từ đó chữ ‘hạt bụi’ chỉ thân phận của những người cùng khốn, ly hương, không nhà không cửa phải sống lay lất ở Sài Gòn thành những chữ: bụi đời, đi bụi, sống bụi…

Những người vì hoàn cảnh chiến tranh bị buộc phải ‘bụi đời’, cay đắng cho thân phận không nhà, không cửa của mình thường nói: ‘Nhà tui là khách sạn ngàn sao!’ Khách sạn xịn nhứt trên thế giới, chỉ 5 hoặc 6 sao là cùng; còn ở khách sạn ngàn sao là vì đêm nằm nhà không mái, nhìn lên trời thấy ngàn sao lấp lánh nên mới gọi là khách sạn ngàn sao? Thiệt là một tiếng cười chua xót!

Đó là quê hương mình vì chiến tranh mới ra nông nỗi như thế. Còn như ở thủ phủ Melbourne, tiểu bang Victoria, nước Úc nầy chưa hề kinh qua một cuộc chiến tranh khốc liệt nào mà cũng có hàng chục ngàn người không nhà, không cửa, vất vưởng trên đường phố đêm đêm. Sao lạ vậy?

Một người vọ gia cư tại Footscray bị giết chết vào năm 2001
(Hình http://www.heraldsun.com.au/)
Những người đó, tiếng Anh, gọi là homeless. Home là gia đình. Less, tiếp vĩ ngữ, có nghĩa là không; do đó ‘homeless’ là người không gia đình; người vô gia cư… ‘cu ky’, một mình. Còn nói văn chương thêm một chút nữa là những người ‘không một mái nhà (without the roofs).

Nhớ Sài Gòn, những ngày được nghỉ người viết thường lang thang xuống phố Footscray, ở đây tiếng Việt là sinh ngữ một. Đi xuống, đi lên nghe bà con mình vui vẻ chửi thề để mình bớt nhớ chân quê?!
Lần nào xuống Footscray, người 
viết cũng thấy một ông già da trắng, mặc áo bành tô dù mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh cắt da, nhất y nhất quởn, đứng lảng vảng gần cột đèn đường xanh đỏ, sè tay ra ăn xin. ‘Có tiền lẻ hông?’ (Any change?) Cho 50 xu hay một đô, ổng lắc đầu giơ hai ngón tay: ‘Two dollars’. Sau nầy lạm phát, ổng ra giá 5 đô la!

Chiều lại thì thấy ổng ngồi vắt vẻo trên cái ghế cao bên ngoài một quán bán beer của Úc, hút thuốc lá phì phèo… Nóng thì uống beer, lạnh thì tay cầm ly rượu đỏ. Sống như vậy là cha rồi. Nhưng người viết cũng không quan tâm lắm, cho hai đô hỏng lấy thì thôi! Bộ ông nội tui sao chớ! Tuy nhiên, ông vẫn cầm, rồi nói: ‘Thank you but next time 5 dolllars!’ (Cám ơn nhưng lần tới 5 đô nhe!) Chu choa nước Úc cho tui đến ở thì tui đã đi cày, đóng thuế đầy đủ hai ba chục năm nay rồi, bộ nó chưa hài lòng hay sao mà còn gởi ông già nầy ra đứng đây để đòi tiền mãi lộ nữa chớ?!

Ổng làm ăn ở Footscray coi bộ khấm khá vì người Việt quê mình vốn có từ tâm! Đi những khu khác của Úc sống, ít thấy có người xin ăn như ở Footscray nầy mà chỉ toàn là người xin thuốc lá?!

Khoảng thời gian sau nầy không còn gặp ông nữa! Thấy Footscray thiếu thiếu cái gì đó! Hỏi ra thì ổng đã về Tây Phương cực lạc! Âu cũng là một kiếp người!
Buồn nhưng không bận tâm gì mấy…




Không có gì Ba Tàu không làm được: kể cả lạm dụng cảnh nghèo của người  vô gia cư.


Cho đến khi đọc được cái tin nhà từ thiện hàng đầu nước Tàu sẽ đãi 1000 người vô gia cư ở Nữu Ước, Hoa Kỳ một buổi ăn trưa thịnh soạn tại nhà hàng nổi Central Park thì người viết tò mò mới lên web tìm hiểu thêm. Chớ giàu như Úc, như Mỹ thì nguyên do tại làm sao mà có kẻ không nhà cho được chớ?!
Những người homeless ấy là ai? Họ cũng là người như chúng ta thôi! (I Am A Human Being, Just Like You). Khi bắt gặp một người vô gia cư vật vạ trên đường phố chúng ta thường có thành kiến nghĩ rằng họ là những người nghiện ngập hay bị tâm thần. Đúng! Có một số người homeless như thế thật. Một số thôi… chứ không phải là tất cả!

Thường thường là chúng ta ít có cơ may nào mà nghe tâm sự cuộc đời của họ tại sao ở những đất nước giàu có và văn minh như vậy mà lại va vào hoàn cảnh không nhà, không cửa khốn khổ như thế nầy!Trong tuyển tập ‘Những kẻ không nhà’ (Stories without roofs), chúng ta tìm thấy những kỷ niệm ê đềm hạnh phúc lẫn những hồi ức buồn đau. Đó là thơ; đó là nhạc!

‘Hai năm đầu khi tôi bỏ nhà ra đi, mẹ tôi khóc hằng đêm cho đến khi mòn mỏi chìm vào giấc ngủ. Mẹ không biết tôi còn sống hay đã chết? Ở tù hay không? Hay gia nhập băng đảng nào trên đường phố dẫy đầy bạo lực như Nữu Ước nầy!

Tôi không phải là con quái vật. Tôi là một con người cũng giống như anh. Tim tôi đập! Máu tôi vẫn còn luân chuyển. Tôi có một quả tim nhân hậu và một tâm hồn cũng biết rung động cũng như ai!

Tôi nghiện ngập, sau khi anh tôi bị bắn chết, tôi bỏ nhà ra đi rồi gặp ”em yêu”! Tôi muốn làm lại cuộc đời! Tôi cai nghiện, rồi tái nghiện, rồi lại mất nhà, mất cửa cho đến khi tôi có con gái đầu lòng!’

Câu chuyện làm chúng ta khi nghe phải rơi nước mắt!

‘Đời ba hoàn toàn thay đổi từ khi con ra đời. Thế giới nầy tràn ngập những niềm vui. Hỡi thiên thần bé nhỏ của ba. Đừng khóc! Có ba bên để dỗ dành con bây giờ và mãi mãi. Quỷ dữ vẫn còn ám ảnh đời ba! Một kẻ nghiện ngập không nhà! Một người homeless! Tuy nhiên vẫn còn có ba đây, để thấy con chập chững bước vào đời. Ba sẽ lo cho con! Nhưng đừng lớn nhanh quá vì ba sợ sức ba không thể nào kham nổi để lo kịp cho con. Mỗi lần nghe con bập bẹ gọi ‘ba ba’ là trái tim ba trùng xuống và tan chảy. Ba ở đây để lắng nghe con! Bờ vai của ba cho con tựa vào để khóc. Con sẽ vào đời có ba bên cạnh, dẫn từng bước con đi! Đừng e sợ khi nói lên sự thực vì bao giờ ba cũng là ba của con yêu!’

Những tâm sự của một người homless có con đầu lòng làm ta xúc động! Nhưng khi đọc cái tin nầy thì mình lại thấy phẫn nộ: Trời ơi sao còn có những hạng người như thế chớ?!

Chuyện rằng: Một bữa tiệc trưa được quảng bá rầm rộ dành cho người không nhà ở thành phố Nữu Ước, Hoa Kỳ đã kết thúc bằng những lời cáo buộc và phẫn nộ trong số nhiều người đến dự.

Doanh gia Trung Quốc Trần Quang Báo đã đãi một bữa ăn trưa miễn phí cho một ngàn người không nhà tại một nhà hàng sang trọng ở Central Park.

Thay vì một ngàn người như đã hứa chỉ có hai trăm người được xe bus chở đến nhà hàng. Hỏi tám trăm người nữa đâu? ‘Cái lầy nó sẽ đến ăn bữa khác lớ!’ Nhân viên an ninh và cảnh sát dầy đặc. Phóng viên báo chí, truyền hình như ruồi đến để đưa tin lạ!

Trước khi bước vào nhà hàng, những người homless nầy gồm đàn ông, đàn bà được bồi bàn ăn mặc sang trọng đón ở cửa; phát cho mỗi người một ly nước trái cây có nặn chanh và bỏ nước đá!

Bữa ăn trưa gồm món cà ngừ ướp mè, rau trộn, bít-tết, và kem tráng miệng được dọn ra trên bàn trải khăn trắng muốt!

Rồi nhà triệu phú Trần Quang Báo xuất hiện dạy đời (qua phiên dịch)! Báo nói: ‘Ngộ đến Mỹ thấy người ta lục tung thùng rác để kiếm thức ăn; nên ngộ nảy ra ý kiến nầy! Vốn sinh trong một gia đình nghèo khổ nay trở nên giàu có, ngộ muốn giúp kẻ nghèo lớ?! Ngộ muốn những người giàu có khác trên toàn thế giới bắt chước ngộ để thấy thế giới nầy tràn đầy tình yêu thương nhân loại! Năm tới ngộ sẽ làm ở Phi Châu?!’

Báo từng khoe là: Ngộ là người có ảnh hưởng nhứt nước Tàu, (Most Influential Person of China) và Hình mẫu một người đáng yêu và nổi tiếng nhất Trung Hoa (Most Well-known and Beloved Chinese Role Model).

Sau đó Báo hát bản ‘We are the World’ của Michael Jackson! Rồi một bài tiếng Tàu, ca ngợi chủ nghĩa Mao Trạch Ðông, có một bọn xây lố cố mặc đồng phục Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc múa minh họa!

Bốn màn hình cỡ lớn trong nhà hàng chiếu cảnh Báo đang múa may quay cuồng say mê quảng cáo cho bản thân mình!

Những người homless được tham dự ăn một bữa trưa thiệt ngon (dĩ nhiên!). Nhưng cái họ chờ đợi nhứt là 300 đô tiền lì xì nhưng Báo đã hứa… nhưng lại hứa ‘lèo”!

Những xe đi chợ (trolley) được đẩy ra sân khấu; có những cọc tiền bằng một giấy trăm đô Mỹ! Nhưng chỉ có 5 đại biểu may mắn nhận được tiền để chụp hình (sau đó phải trả lại?)

Chuyện tiền hồng bao (red envelope), lì xì theo phong tục Tàu nầy từ lạ lùng đưa đến giận dữ!

Sao có cái chuyện: Hứa xong rồi lại nuốt lời như chơi như thế nầy? Thì Báo và đồng bọn nói rằng cho tiền mặt 300 đô sợ mấy người homeless nầy sẽ mua rượu nhậu sạch bách; rồi mua xì ke mà hút, chích?!

Nên Báo sẽ hiến tặng cho một tổ chức từ thiện 90 ngàn đô để giúp cho những người vô gia cư thức ăn nóng, chỗ tắm rửa, chỗ ngủ an toàn, quần áo, vv và vv…

Cử tọa chửi bới quá! “Đừng nói dóc nữa! Đừng lợi dụng người cùng khốn để chụp hình quảng cáo nữa! Đồ lừa đảo!”

Nhân viên an ninh phải quay vòng vòng đưa Trần Quang Báo an toàn ra xe mà dọt lẹ!

Tin tức tràn về Trung Quốc làm những người Tàu chân chính, xử dụng internet, cũng mắc cỡ lây, bèn lên trang mạng xã hội Sina Weibo (giống như Facebook hoặc Twitter) nhạo báng chú Ba Báo như vầy:
‘Nếu ngưng những trò khỉ nầy nị sẽ ngã lăn ra chết liền hay sao chớ?’
Rồi đề nghị chính quyền trung ương Tàu Cộng nên lẹ lẹ triệu hồi y về và nhốt y vào nhà thương điên dùm cái!

(Đừng làm vậy e những người bị bệnh tâm thần sẽ xấu hổ khi phải chung đụng với y ta nha!)

Người khác thì viết: ‘Báo đã từng bán những lon không khí sạch cho dân Tàu ở Bắc Kinh để kiếm tiền! Qua Mỹ nói muốn mua tờ Thời báo Nữu Ước (the New York Times)?!

‘Y giống hệt một tên hề! Có ai điều tra để biết tiền từ đâu ra và kiếm bằng cách nào? Có lương thiện hay không?’

Rồi tiện tay chơi luôn: ‘Tất cả dân Tàu và quan lại đảng Cộng Sản Trung Quốc chắc lấy làm tự hào vì không có người Tàu nào vô gia cư tham dự buổi tiệc từ thiện nầy ở thành phố Nữu Ước, Hoa Kỳ!’ (Nhưng bên Tàu thì người vô gia cư hằng hà sa số!)

Một người khác thì nói chắc như bắp rằng: ‘Báo chỉ là tên bù nhìn của tuyên huấn Trung Quốc! Nhiệm vụ được đảng giao cho là đi khoe giàu trong khi người Mỹ nghèo đói. Y muốn tuyên truyền bôi bẩn hình ảnh dân Mỹ cho đã tức vậy mà!

Tóm lại: Không một mái nhà mà gặp thằng cha vừa là Ba Tàu vừa là Ba Xạo nầy cũng khổ thiệt!

Thôi Chú Ba ‘Báo’ ơi! Đừng có ‘Cáo’ nữa! Những người homeless nầy đã khổ rồi thì đừng lợi dụng họ nữa có được hông?!

đoàn xuân thu.
Melbourne
Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.




0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.