Tuesday 31 December 2013

Trang nhật ký quên đề ngày


Gia Long áo tím tại NSW, Úc
(Hình gialongnsw.wordpress.com)


                                                                                                                                          Diệu Xuân ::   

Anh……..,
Tính đến nay đã gần 10 năm rồi chúng mình chưa gặp lại nhau. Thời gian tàn nhẩn quá cứ lao đi vùn vụt, không chờ đợi ai, để cho những kẻ đã yêu nhau, đã xa nhau phải ngậm ngùi, hối tiếc…. Em còn nhớ lúc bấy giờ em là nữ sinh lớp đệ Tam A10 Gia Long, yêu anh sinh viên Đại Học Sư Phạm Sài Gòn. Tình yêu chúng mình là những lá thư màu xanh, là những quyển sách trao tay, là những buổi hẹn hò sau giờ tan học….. Em còn nhớ chúng mình thường hẹn nhau ở đường Ngô Thời Nhiệm, nơi cổng ấy học sinh ra về ít hơn các cổng kia, em muốn tránh những cặp mắt tò mò của lũ bạn cùng lớp, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi lưới mắt bọn chúng. Chúng nó khen anh đẹp trai, dễ thương làm em cũng “ hĩnh mũi”.


Ở trường em có nhiều xe Hiệu Đoàn đưa rước học sinh lắm, và em đã đi xe đưa rước từ năm lớp 6 đến hết lớp 12. Hằng ngày đi học, em ra đứng ở đầu hẽm, đúng giờ xe đến rước, đến lúc tan học, xe đưa em về tận nơi. Cuộc sống của em thật ngây thơ trong sáng, đóng khung trong võ bọc gia đình- học đường mà thôi. Từ khi quen biết anh, biết hẹn hò, em thấy mình lớn hẳn ra. Có hôm em lén bỏ xe đưa rước, nhảy phóc lên chiếc xe “veslo cà tàng” của anh để được anh chở về nhà, em cảm thấy vui hơn làm sao. Những lúc ấy mình phải tính thời gian sao cho đúng với giờ xe Hiệu Đoàn đưa em về. Có khi mình chạy vòng vòng Sài Gòn chơi hoặc ghé váo hàng chè Hiển Khánh. Lỡ có hôm về trễ, má hỏi lý do, em xấu hổ đổ lỗi “xe đưa rước bị PAN... ” Thế mà má cũng tin. Má có biết đâu con gái của má được “bồ” chở về.

Một hôm, anh bảo là anh sẽ thực tập ở trường Gia long môn Sử lớp Đệ Tam nhưng chưa biết lớp nào? Em mong anh đừng vào lớp em, đừng gọi tên em trả bài, anh mà gọi em trả bài chắc là em “xỉu” quá. Anh cười ha hả và trêu em:
- Anh sẽ gọi tên em đọc bài và cho điểm không vì tội không thuộc bài, vì tội đi chơi với thầy giáo.
Không nhờ sự lo lắng của em đã thành sự thật, phái đoàn “thầy giáo” của anh thực tập ở lớp em. Tim em đập thình thịch, hú vía, anh không gọi tên em lên trả bài. Suốt giờ học em có nghe thấy gì đâu, chỉ nhìn anh say sưa giảng bài, đầu óc em phiêu lưu tận đâu đâu, hết tiết học mà em vẫn còn ngẩn ngơ. Lũ bạn có cơ hội dịp tiếp cận anh không ngớt lời khen tặng, nào “ bô giai”, nào dạy hay, nào chữ viết đẹp…v.. v.... lại còn bảo chúng mình xứng lứa vừa đôi nữa….
Ngày hôm sau vừa mới gặp mặt, anh khen trường em rộng lớn khang trang, có bóng mát cây xanh cao thoáng khí. Giờ ra chơi các em như những cánh bướm trắng tung tăng nhởn nhơ, ẩn hiện sau những khóm hoa như cảnh tiên nơi hạ giới. Em hỏi anh:
- Đã quen được em bướm trắng nào chưa?
Anh nắm chặt tay em cười nói:
- Có, có rồi em bướm trắng xinh đẹp của anh đây.
Em thẹn thùng cắn vào tay anh…
Được anh khen em sẵn trớn khoe khoang thêm về trường mình:
“ Anh biết không, trường em lớn, dạy đủ các bộ môn, có phòng thí nghiệm cho môn Vật Lý, Hóa Học, có phòng thực tập cho môn Nữ Công Gia Chánh, có Thư Viện, ngoài ra có sân tập Thể Dục, sân dạy võ Judo cho nữ sinh….. ”
Nghe đến dạy võ cho nữ sinh, anh kêu lên:
- Các em bướm trắng cũng học võ Judo nữa à? Như vậy mỗi lần giận anh, em đừng cho anh đo ván nhe?
Em cười đắc ý, tiếp tục phô trương:
“ Chưa hết đâu anh, còn có Bịnh Thất nữa. Đây là trung tâm gặp gỡ của những “tâm hồn lười biếng “. Bịnh Thất ở cuối trường, phía đường Ngô Thời Nhiệm cùng một dãy với 4 lớp Đệ Tam. Bịnh Thất có khoảng 7, 8 giường gì đó em không nhớ rõ. Đây là nơi chuyên trị bịnh nhức đầu và đau bụng, bịnh thật thì ít, bịnh giả thì nhiều. Em bướm nào chưa làm bài, chưa thuộc bài, bay xuống Bịnh Thất vờ ôm đầu, ôm bụng, được cô y tá cho viên thuốc nằm tịnh dưỡng, qua khỏi “ tiết học đau khổ” tự dưng bướm hết bịnh và bay về lớp. Lớp Đệ Tam A10 của em ở liền vách với Bịnh Thất, nhưng chưa bao giờ em bước vào Bịnh Thất, vì em là” công dân tốt” học giỏi chăm ngoan“.
Khi yêu anh, em mơ mộng nhiều, lại còn dành thời gian để hò hẹn cùng anh nữa, nên có hôm quên làm bài tập toán, em phải giả đau bụng vào nằm Bịnh Thất. Điều này em đã giấu anh vì sợ anh cười chế riễu…..

Chuyện tình của đôi ta cứ thế diễn tiến rất êm đềm và đầy kỷ niệm, để rồi có một ngày, và ngày đó vẫn ghi đậm trong ký ức của em. Hai đứa chở nhau ra ngoại thành chơi, bất chợt anh ôm chặt lấy em, kề môi anh sát vào môi em, người em run rẩy và trong trạng thái vừa sững sờ bỡ ngỡ vừa thẹn thùng sợ người ngoài trông thấy, em vội vàng đẩy anh ra và đưa tay lau miệng lia lịa. Trong lòng em nghĩ thầm: anh làm gì “ kỳ cục” quá, “ bạo “ quá giữa thanh thiên bạch nhật. Sau lần đi chơi nầy anh ít khi hò hẹn, hai đứa ít gặp nhau, rồi anh bặt tin luôn. Vắng anh em buồn lắm. Em vẫn thường đến chỗ hẹn cũ rồi lũi thũi ra về một mình. Em bâng khuâng tự hỏi: Vì sao vậy anh??? Em có lỗi lầm gì hởi anh??? Hay là anh đã có một em bướm trắng khác rồi nên quên em. Với niềm tâm sự khó giải bày, cùng nỗi suy tư sầu muộn khiến em lơ là việc học, đôi lúc phải trốn tránh trách nhiệm người học trò, đóng kịch bịnh hoạn để vào Bịnh Thất mà ….. tương tư đến anh.

Tốt nghiệp mảnh bằng Tú Tài Toàn Phần, rời trường Gia Long em thi vào trường Đại Học Sư Phạm. Đấy là mộng ước của em hay là em vẫn còn mang nặng tình anh???? Cuối năm thứ 2 Sư phạm, nhờ có các bà chị ngồi ở các bàn cuối, dẫn đi xem phim “HELGA” trình chiếu tại rạp Văn Hóa Đa Kao Tân Định, em mới biết: khi yêu nhau người ta hôn môi nhau. Khi muốn có em bé người ta phải làm “chuyện đó” và người ta sanh em bé ra ở ”chỗ đó”. Em chợt nhớ đến anh, nhớ lại buổi đi chơi ngoại thành với anh. Anh đã hôn em mà em không biết cách để tiếp nhận, em vô tình đã đẩy anh ra, sự ngây thơ khờ dại của emđã lỡ lầm…đánh mất tình yêu của anh…. Em hối hận lắm….

Hôm tốt nghiệp em thoáng thấy anh ở cổng trường, em nép người sau góc cột lén nhìn anh, vẫn hình dáng đó, vẫn khuôn mặt đó, vẫn trìu mến, vẫn điềm đạm như ngày nào. Em muốn gọi tên anh, muốn chạy đến bên anh, muốn nói với anh.. một lời xin lỗi muộn màng vì em nhất thời chưa đủ trí khôn để hiểu ý nghĩa của nụ hôn. Bây giờ em biết rồi, anh hôn em đi, em sẽ không đẩy anh ra đâu, em sẽ ôm chặt lấy anh để thể hiện tình yêu của em, rồi mình sẽ làm đám cưới, sẽ lấy nhau, sẽ làm ” chuyện đó”, sẽ sanh nhiều con cái….. Nhưng sự e dè, nhút nhát của người con gái đã không cho phép em hành động theo ý tưởng. Em lặng lẽ thần thờ nhìn anh bước, bóng anh khuất dần….. khuất dần …. và nhạt nhòa qua màn lệ. Em đã mất anh thật rồi! mất thật rồi anh yêu dấu ơi !!!!

Anh…..
Bây giờ anh ở đâu? Tận chân trời hay gốc biển nào? Anh có nhớ đến em không? Anh có thường đi qua trường Gia Long của em không? Anh còn nhớ chỗ hẹn hò của chúng mình ngày xưa không anh? Anh còn nhớ những chiều chúng mình dạo phố không anh? Em nhớ anh… nhớ nhiều lắm!!!!Em luôn sống trong sự dằn co giữa lý trí và tình cảm. Tình yêu thôi thúc em muốn tìm đến anh, Lý trí lại kéo em về với bản năng tự trọng…. Thôi thì chúng mình hãy giữ tình yêu trong sáng đầu đời của 2 kẻ yêu nhau và vì CHƯA NHẬN THỨC hay vì KHÔNG DUYÊN PHẬN nên đành lỡ nhịp cầu ân ái... Xin cám ơn tình yêu của anh đã dành cho em. Xin cám ơn cái góc hẹn hò trên đường Ngô Thời Nhiệm của mái trường cổ kính Gia Long thân yêu…đã dạy em yêu người bằng trái tim và gìn vàng giữ ngọc trái tim yêu đó trong Gia Phong Lễ Giáo… Em sẽ nhớ mãi…. Đến mãi đế ngàn thu…
Lời tỏ tình anh trao thời trai gái
Nụ hôn đầu kết trái vị nồng cay
Mềm môi một thoáng hương say
Tình em chưa ngỏ…. vụt bay mất rồi….
Diệu Xuân

Lang thang trên mạng:





Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.

0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.