Thursday 4 April 2013

Chạm cửa thiên đường!


Thêm một thảm cảnh buồn cho người sống sót qua tháng Tư năm 1975.
Hiển nhiên, người được cửa thiên đường mở ra cũng chẳng có gì vui vì mỗi ngày còn ở cõi này -- sau tháng Tư, 1975-- chỉ là thêm một ngày "sống sót" mà thôi.

Mời bạn đọc cùng khóc cho người chạm cửa thiên đường và ghi lại:
"Trong tháng Tư,1975 tôi ở đâu?"
Og3t

Pulau Kuku
(Hình http://www.refugeecamps.net/KUStory.html)

dxt.
B
a mươi năm 
về lại Ku Ku,
chiều thu lá rụng;
sóng biển khóc, khóc thương người uổng tử!
rụng lá vàng, sao nỡ rụng lá xanh?



          Vượt trùng dương,
          ngàn cơn bão,
          em đã đến Nam Dương:
          đất nước ngàn, vạn đảo;
          em chạm cửa thiên đường,
          cửa chưa mở...
          cơn sốt rừng ập đến,
          chiều thu buồn,
          em nằm lại Kuku...!
                  
                    Hòm cao uỷ
                    phủ thân người yêu dấu,
                    thay vòng tay anh ấm... tấm nylon,
                    mộ chí đề tên, ngày em mất,
                    mả lạng... tàn phai
                    sương gió thời gian;
                    mộ chí khắc bằng dao
                    để lòng đau... anh nhớ...!
                              
                              Rượu cay đắng mang theo,
                              rửa cốt người yêu dấu;
                              chiếc nhẫn cưới còn đây,
                              thương hoài...tay áp út!
                                        
                                        Anh hú, anh kêu:
                                        tiếng hú chiều tuyệt vọng...
                                        ôi! em yêu!
                                        ôi! đất hỡi! trời ơi !
                                        sao nỡ đóng cửa thiên đường
                                        khi bàn tay em chạm tới.
                                                 
                                                  Bài thơ khóc em
                                                  chiều Kuku
                                                  ngàn thu vĩnh bíệt;
                                                  anh mang tình em theo
                                                  mình vĩnh biệt Kuku!
                                                            
                                                            Kuku!
                                                            chiều thu lá rụng, 
                                                            rụng lá vàng, sao nỡ rụng lá 
                                                            xanh!
                                                                                                              
                                                            đoàn xuân thu.
                                                             Melbourne




4 comments :

  1. Ôi!
    Bài thơ quá buồn.
    Buồn như những ngôi mộ đìu hiu trên đỉnh ngọn núi cao ở Kuku. Tôi đến Kuku vào năm 1983 và có lần lẻn lên đó và khóc cho người chạm cửa thiên đường.
    Buồn ơi! những bàn tay với không tới nơi.
    M.Nguyen

    ReplyDelete
  2. Tôi đến Kuku năm 1985. Nơi đây buồn ơn là buồn. Mình đã buồn mà dân đánh cá gần đó coi còn thê thảm hơn cả người tịn nạn mình. Tôi nhớ họ lội từ thuyền vô Kuku đổi cá lấy gạo cao uỷ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. À , xin hỏi đảo Kuku thuộc Indonesia hay Malaysia ? Vị trí gần Natuna Islands không ?

      Delete
    2. Tôi vượt biên từ Bà Rịa. Tàu đi 3 ngày 3 đêm thì tới giàn khoan Indonesia. Giàn khoan này này nằm trong biển Natuna của Indonesia. Tàu giàn khoan chở cả đám vào Kuku. Nên tôi giả thiết Pulau Kuku này thuộc về Indonesia chớ không phải của Mã Lai. Tôi cũng biết Mã Lai có hòn đảo khác tên là Pulau Kuku.

      Delete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.