Tuesday 4 March 2014

Năm Ngọ nói chuyện Khỉ


đoàn xuân thu. melbourne
Tranh của Bảo Huân


Rừng Bắc Sơn có bầy khỉ.   Năm ấy mất mùa đói kém. Vườn chuối bị bão ‘quánh’ tan hoang. Không có gì ăn nên bầy Khỉ con đói, kêu ‘khẹt khẹt’ suốt đêm, không ai ngủ được.

Khỉ cha cũng rầu thúi ruột! Chưa biết tính sao! Thì nửa đêm về sáng, nửa tỉnh nửa mơ thấy mình lạc vào một cánh đồng phủ đầy băng tuyết. Bỗng gặp một ông già, đầy râu nhưng tóc rụng gần hết trơn, hết trọi nên đầu sói sọi, gọi đến cho cuốn sách.

Khỉ cha nói: “Chúng cháu đói quá! Cần chuối ăn mà ông gọi lại cho sách. Để làm gì?”

Ông già bảo: “Ta đã từng đói ‘meo’ như các con mà nhờ cuốn sách nầy bây giờ còn hơn là no đủ. Phủ phê luôn! Thấy cái bụng ‘phệ’ của ta chưa? Đó là bằng chứng cho thấy rằng ta không ‘bố láo’!”

Rồi tiếng sấm sét vang rền như bom nổ, Khỉ cha bừng tỉnh giấc. Chuyện chiêm bao! Sao lại có cuốn bí kiếp màu đỏ trong tay? Bèn dụi mắt, khêu đèn, dở ra đặng đọc. Trong cuốn sách không có chữ nào hết, chỉ có một mật đồ vẽ lăng quằng lít quýt như chữ của thầy bùa. Trong đó có mũi tên, cũng màu đỏ như máu, chỉ về phương Nam.

Rạng hôm sau. Khỉ cha cùng một lô, lóc nhóc Khỉ con, đốn sạch các buồng chuối xanh, chuối hườm hườm, chuối chín bói còn sót lại sau bão, chất xuống xuồng, lạy tạ Khỉ ông nội rồi theo dòng sông, xuôi Nam như trong ‘thiên thư’ có chỉ!

Qua biết bao là ghềnh thác, sóng dập gió vùi, cả gia đình nhà Khỉ, sau 21 năm mới tới được vùng đất bằng phẳng, non nước hữu tình; nhưng cái khoái nhứt là vườn chuối sum suê quá đã! Tiếc rằng đã có chủ!

Khỉ cha bèn nghĩ ra một kế. Đêm nào dù sáng trăng hay tối trời đều sai bầy Khỉ con ra làm ma quỷ nhát người. Tru khóc thê thảm. Nghe rất lấy làm ghê rợn. Hàng xóm ai nấy đều sợ hãi, đang đêm vợ chồng, con cái cuống cuồng bỏ cả đất vườn, xuống thuyền cứ nhắm hướng đông, hướng biển mà chèo riết. Gặp ai cũng than thở rằng: “Đất nầy giờ lắm quỷ nhiều ma không thể nào ở được nữa!”

Bầy khỉ dùng mưu kế đoạt được vườn chuối rất lấy làm hoan hỉ. Nhưng nhà khỉ vốn lười biếng… vừa ăn vừa phá. Hổng tưới nước, bón phân gì ráo nên chẳng bao lâu vườn chuối đã tiêu điều, hoang phế. Chuối già, chuối non đều bị chúng ‘vặt’ xuống ăn ráo… Còn giành ăn, quánh lộn nhau tối ngày. Không lúc nào yên.

K hỉ ông nội nghe bầy khỉ con cháu ở Phương Nam ‘trúng mánh’ bèn khăn gói quả mướp xuống thăm. Khỉ ông nội, nghe nói vườn chuối xưa sum suê giờ chẳng bao năm mà tiêu điều quá thể; bèn kêu Khỉ cha ra quở mắng:

“Của Trời cho mà tụi bây ‘ăn cây nào rồi đào luôn cây nấy!’… thì có ngày chết đói tới nơi con ơi!” Nói xong rồi ôm mặt ‘khẹt khẹt’, khóc nức nở.

Khỉ cha bèn trấn an: “Bố đừng lo! Tụi con đã tính cả rồi; nên có sắm chiếc thuyền ‘Vinalines’ neo trước bến đó. Khi nào không còn chuối nữa tụi con sẽ chèo riết ra Biển Đông luôn. Bên kia biển, tuy không có chuối già, chuối hương, chuối xiêm, chuối tiêu gì ráo nhưng có ‘bom’, có ‘táo’. Ăn còn ‘đã’ hơn nữa kìa!”

Khỉ ông nội ra bến, nhìn chiếc thuyền ‘Vinalines’ mục nát, rò rỉ, nước tùm lum, ôm mặt nói:

“Giời ơi! Nó mua nhằm* thuyền ‘rởm’ rồi. Bố con mầy chèo ra biển, chưa tới được bờ bên kia… là đã gặp Hà Bá rồi đó con ơi! Khẹt Khẹt!”.

*nhằm: cố ý!

đoàn xuân thu.
Melbourne
Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.




0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.