Wednesday 27 November 2013

Người cha bên đường




Trăng Long Thành ::

T
rạm xe lửa Cabramatta…Tôi đang ngồi ở platform1 và bên kia đối diện là platform 2, nếu không có dáng của một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc lấm tấm bạc màu muối tiêu, thì tôi cũng không nhớ ra là mình đã ngồi nơi đây xuyên suốt trên bao nhiêu năm vào mỗi buổi sáng để đón chuyến xe lửa 6:15 đi về Strathfield đến nơi làm việc. Bỗng dưng dòng tư tưởng đưa tôi quay ngược thời gian…


Cha dẫn con gái dạo chơi tại Centennial Park Sydney
(Hình do Alex Proimos chụp)

Hơn 20 năm về trước, trên chiếc băng ghế bằng gỗ sơn màu xanh nhạt, có một chàng thanh niên khoảng chừng 25, 26 tuổi gọn gàng tươm tất trong chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây đen, mỗi sáng vào lúc gần 6 giờ đều đến ngồi trên băng ghế cạnh tôi. Quấn quit bên anh là một cô bé khoảng 5,6 tuổi rất xinh với đôi mắt to, đen dưới đôi hàng mi cong, cùng cái miệng nhỏ luôn nói cười và có một chút nũng nịu, điểm thêm một núm đồng tiền bên má phải. Đôi bím tóc của cô bé được thắt rất khéo với hai cái nơ màu xanh nhạt thả dài trước ngực (tôi vẫn thầm nghĩ đó là tác phẩm tuyệt vời từ đôi tay của bà mẹ trẻ). Cô bé mặc áo đầm màu xanh dương có sọc trắng, đội chiếc nón tròn trên chóp nón có gắn huy hiệu của trường Công Giáo Nữ MLC, một trường nữ lớn ở Burwood, đôi bít tất trắng tinh và đôi giày luôn luôn đen bóng.

Khi chuyến xe lửa 6:15 đến, tôi bước lên, chàng thanh niên đó cũng một tay xách chiếc cặp nhỏ của cô bé và một tay dắt cô bé bước lên xe… ngồi cạnh bên tôi. Qua cách đối thoại vô tình tôi được biết: người cha trẻ đưa con gái ruột đi học.Trên suốt đoạn đường xe lửa từ Cabramatta đến Strathfield cô bé nói chuyện huyên thuyên với cha, thỉnh thoảng còn ôm mặt cha hôn rồi cười giỡn. Nhiều năm trôi qua hình ảnh đó tuần tự diễn ra trước mắt tôi mỗi buổi sáng. Cô bé ngày một lớn càng xinh đẹp hơn, cô bé ngồi trên xe lửa không còn cười nói như ngày trước, chỉ im lặng đọc sách. Người cha vẫn dịu dàng nhìn con gái với ánh mắt yêu thương không thay đổi. Suốt thời gian Tiểu Học, rồi lên Trung Học, bây giờ cô bé đã trở thành một thiếu nữ 19, 20 tuổi. Cô bé à không cô gái đó đã không còn ngồi cạnh cha như ngày xưa nữa. Có một hôm tình cờ tôi nghe được cô gái nói:
- Ba, con lớn rồi… Ba đừng theo con đến trường nữa… bạn con tụi nó cười chế nhạo con.
Người đàn ông chau mày, ánh mắt buồn buồn, giọng nhỏ nhẹ:
- Ba sẽ ngồi xa con, con đừng lo.
Và ông ta vội vàng đi xuống cách đó vài hàng ghế, lẳng lặng mở tờ báo ra đọc, thỉnh thoảng vẫn kín đáo nhìn về phía cô gái, gương mặt phảng phất nét đăm chiêu vời vợi, có một chút gì suy tư, pha lẫn một chút gì đó âu lo.

Khoảng hai năm nay, cô gái không còn mặc đồng phục. Tôi nghĩ có lẽ cô gái đã xong HSC và đã vào Đại Học. Bên cạnh cô gái là một chàng trai cùng trạc tuổi cô, giọng nói tíu tít ngày xưa bây giờ cô dành cho người bạn này. Và người đàn ông chính là ba của cô gái cũng không còn theo con trên xe lửa nữa… Nhưng mỗi buổi sáng ông ta vẫn ngồi đó, phía bên kia… để nhìn cô con gái mình trên con đường đi về phía trước… có lẽ cô gái đã không biết rằng ánh mắt của ba cô vẫn theo cô cho dù cô đã lớn… cũng như cô đâu biết rằng trong ánh mắt người cha kia cô vẫn là một cô bé xinh tươi bé bỏng ngày nào.

Tình cảm của người cha dành cho đứa con gái đó khiến lòng tôi nao nao nhớ về ba tôi, có lẽ lúc Ông còn sanh tiền, Ông cũng luôn dõi mắt nhìn theo bước chân tôi trên bước đường tha hương dịu vợi này. Ôi tình cha… tôi nhắm mắt hình dung bóng dáng người cha kính yêu mà nghe nằng nặng ở rèm mi… và cảm thấy bờ môi thấm mặn. Bóng cha đâu rồi??... chợt nhạt nhòa rồi tan biến vào cõi hư vô. Ba ơi con nhớ ba quá ba ơi… Tôi lẩm bẩm bài học thời thơ ấu “Công cha như núi Thái Sơn…” Nếu khi mất mẹ ta cài đóa hồng màu trắng. Tôi muốn cài một cánh huệ trắng trên ngực để thương nhớ tất cả các bậc hiền phụ đã đi về cõi Vĩnh Hằng.

Trăng Long Thành









Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.





0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.