Monday 28 October 2013

Để trả lời một câu ‘quở’!


                                                                                                                                           đoàn xuân thu.

Thưa quý độc giả thân mến!



Báo Việt Luận, số 2790, phát hành thứ sáu, ngày 18 tháng 10 năm 2013,
trong Mục Ý kiến độc giả, bạn đọc Anh Nguyen (Sydney) có ‘quở’ rằng:

"Bà Tàu chủ tiệm bán đồ ăn ..."
(hình The Sydney Morning Herald)

Nên cẩn thận trong việc dịch thuật.
Gần đây tôi có đọc một vài bài trên báo Việt Luận nói về ông Bill Shorten và trận đụng độ của ông với bà Tàu chủ tiệm bán đồ ăn khi ông ta hiểu lầm rằng bà nói cựu thủ tướng Julia Gillard mềm như bánh bà bán. Xin trích nguyên văn tiếng Anh sau đây:
“The pies are soft, like Julia Gillard,” he claimed she told him. Ms Wong insists Mr Shorten’s anger then spilled over as he swore and shouted that she had lost his business as he stormed out of her store.”

Các bài báo này dịch lại là ông Shorten dọa sẽ đóng cửa tiệm bà này. Thật ra ý ông nói là ông sẽ không mua đồ ở tiệm bà nữa. Xin để ý câu nói “his business’ chứ không phải là ‘her business’. Người Việt mình khi dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt nên cẩn thận vì có thể sẽ bị “sai một li đi một dăm” như trường hợp này. Cũng cần nói thêm là ông Shorten không có quyền gì để đóng cửa tiệm này nếu bà không làm gì sai luật cả.”


Anh bạn nhà báo sau khi đọc được ý kiến phê bình của quý độc giả kính mến này rồi nói với người viết rằng: Mình viết báo mà được độc giả bỏ công ra mà đọc, đọc xong, rồi khen cho một phát thì phần thưởng tinh thần vô giá đó làm tác giả, dù có lao tâm khổ trí để viết bài… tự nhiên quên hết mệt nhọc mà ‘Tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa’. Dù cày bừa trên cánh đồng văn học, báo chí… mệt bở hơi tai nhưng lại thấy lòng mình vui như đi ‘chợ Tết’!

Còn nếu không được khen mà bị ‘rầy’, bị ‘quở’ mà ‘rầy’ trúng, ‘quở’ trúng thì mình, người viết báo, còn vui mừng vui hơn gấp bội vì có dịp được học hỏi thêm từ quý cao nhân. Vì nhân vô thập toàn mà! Viết báo không trật chỗ này thì cũng trật chỗ nọ… Sao mà ‘né’, mà ‘tránh’ cho khỏi?!


Tuy nhiên, trong trường hợp này, ông độc giả kính mến Anh Nguyen đã ‘rầy’ oan tụi tui rồi đó nha:

Nếu chỉ dựa vào mấy câu tiếng Anh nói trên, thì độc giả sửa lưng các tác giả cũng không có gì sai. Phần viết thêm là ông Shorten không có quyền đóng cửa cái milk-bar của bà này cũng trúng luôn… trên phương diện lý thuyết?!

Tuy nhiên, độc giả chỉ dựa vào lời phân trần của ông Bill Shorten, lại cho qua ‘phà’ ‘tâm sự loài chim biển’ của bà chủ quán milk-bar, để ‘rầy’các tác giả những bài nào nói trên đã không cẩn thận trong việc dịch thuật thì ‘oan ơi ông Địa’ cho mấy ông nhà báo nầy quá!

Muốn biết oan hay ưng thì thiết tưởng chúng ta cũng nên theo dõi từ đầu tới cuối màn kịch này. Nghe hết cả hai vai chính, ông và bà nói gì, chửi gì chứ không phải ăn gì nấu gì của đài SOS (xin lỗi nói lộn, nói lại… đài SBS)!

Theo cuộc phỏng vấn của đài 3AW thì: Ông Bill Shorten, lúc đó là Tổng Trưởng Quan Hệ Lao Tư, vô cái milk-bar ở đường Lygon, Carlton, thuộc thủ phủ Melbourne, tiểu bang Victoria, định mua cái bánh ‘pie’ cho thằng con trai đói bụng gần chết của mình ăn. Nhưng hết bánh!

Bà chủ tiệm, Annie Huang, nói, nếu ổng muốn, để bả bỏ bánh vô lò vi ba, hâm lại cho nóng nhưng bánh sẽ mềm chứ không được dòn rụm đâu nha! Rồi lời qua tiếng lại sao đó, ông Tổng Trưởng này xài giấy năm trăm trước mặt đàn bà con gái. Cái này bậy dữ à nha!
Theo bà chủ quán này thuật tiếp:
“Ổng không nói gì cả, chỉ quay đi, mở cửa bước ra ngoài, rồi quay lại nữa, nói: Bà mới vừa sập tiệm!”
“He didn’t say anything turns around, opens the door and goes out, then turns around again and says 'You’ve lost business,'’ she said.
 Đọc câu nầy thì người viết hoàn toàn đồng ý với bà chủ milk-bar này là ông giận quá ông, ông ‘nổ’, ông hét ra lửa, ông mửa ra khói, ông muốn đóng cửa tiệm của bà chớ gì nữa!
Bà chủ milk-bar nầy còn ‘bù lu, bù loa’ thêm: (theo ABC News)
“Ngộ sợ quá. Tại sao ông nói với ngộ rằng ngộ đã sập tiệm hả?’
[I'm] really scared. I say, 'why he says to me I lost business?'

Do đó, người viết hỏng phải binh phe ta, phe ‘báo đời’; nhưng những tác giả mấy bài báo này cũng cẩn thận khi lấy tin lắm đó chớ; hỏng có ẩu tả gì đâu cho cam? E rầy như vầy là ‘oan’ Thị Mầu lắm đó!

Hai là trên lý thuyết, ông Bill Shorten không có quyền đóng cửa tiệm bà này nếu bà ấy không có làm gì sai? Tuy nhiên lý thuyết chỉ là chất xám mà cây đời thì mãi mãi xanh tươi! Đụng với mấy tay tổ này, dân ngu khu đen nghe hăm hẹ sợ thiệt chớ hỏng phải chuyện giỡn chơi. Nồi cơm của mình mà lỡ có gì, mất thương vụ là hết buôn bán mần ăn thì ai nuôi sắp nhỏ, con của ‘ngộ’ hả? Vì sợ như vậy bả mới gọi vô đài mà ‘méc’ chớ! Bằng không thì đâu có rảnh mà chọc vô ổ kiến lửa làm chi cho mang họa vào thân! Sao biết được! Thấy con voi thì tránh vì ông bà mình từng dạy rồi: Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Còn hỏng tránh, nó dẫm cho một phát là Trời cứu nị!

Câu chuyện nào nó cũng có hai chiều hết ráo! Còn nếu mình chỉ nghe ông Bill Shorten nói thôi, cho lỗ tai mình chạy một chiều… và chỉ hiểu theo kiểu ông Bill Shorten muốn mình hiểu là:
Ông không có văng tục trước mặt đàn bà con gái, ông chỉ không thèm mua bánh ‘pie’ ở cái milk-bar nầy nữa! Buôn bán hỏng lo buôn bán mà thày lay chuyện ‘chánh chị, chánh em’: Phục vụ gì như ‘hạch!’

Nếu chỉ có vậy? Thì đó là chuyện nhỏ như con thỏ, chuyện thường ngày ở huyện, chuyện cơn bão trong tách trà, chẳng nhằm nhò gì đâu đến hòa bình thế giới thì hà cớ gì mà ông Bill Shorten lại phải hạ mình xin lỗi khi mình hỏng có lỗi gì hết ráo? Phải không?

Thuận mua vừa bán là quyền của khách hàng. Đâu cũng vậy! Hài lòng khách đi rồi vui lòng khách đến! Không hài lòng thời thôi hỏng mua bán gì ráo. Việc gì phải xin lỗi. Hết chuyện!
Nhưng khi ngài Tổng Trưởng, đường đường một đấng anh hào, mà phải đứng ra xin lỗi ‘con ong, cái kiến’ thì có nghĩa là ngài đã ngạo mạn, ỷ thế mà làm bậy, hăm he: “You’ve lost business" cho ‘tụi bây’ biết ông là ai rồi!

Cái nầy chắc chắn là quan có hăm he thiệt! Hăm cho bà này dẹp tiệm luôn! Chắc như cua gạch, chắc như xà bông Việt Nam 72 phần dầu rồi!

Nghe cả hai bên, rồi tin ai nói đó là quyền của thính giả nghe đài 3AW và công chúng Úc. Còn người viết cũng xin nói thiệt lòng mình là: “Già hai thứ tóc trên đầu rồi…tóc muối và tiêu nhưng tiêu ít mà muối lại nhiều nên người viết hỏng có ngây thơ, trong trắng bụi đời mà tin ông nói ngay, nói thiệt! Hỏng có lửa sao có khói mù mịt vậy cha nội! He he!”

đoàn xuân thu.
melbourne.
Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.



0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.