Tuesday 29 October 2013

Bang bang! Bắn vào thời thơ dại!


đoàn xuân thu.

T hời thơ dại, ai hỏng có trò chơi giữa những đứa nhỏ trong xóm, láng giềng, cả trai lẫn gái với nhau? Từ năm, sáu, chín, mười là tuổi thơ ngây, có đứa chơi trốn tìm, chơi năm mười, mười lăm, hai mươi, dù quê mình, thuở đó, khói lửa mù trời nhưng tuổi thơ vẫn là tuổi thơ thôi!


Còn không chơi năm mười, mười lăm, hai mươi, trốn tìm thì có đứa lại lấy cành cây làm tuấn mã, cỡi, dùng súng giả bắn ‘bang bang’ bằng miệng. Kỷ niệm thời thơ ấu đó đã tạo nên một bài hát sống hoài với tuổi thơ ngây.
Trẻ con đâu cũng thế trong một thế giới đầy tưởng tượng cho đến khi va chạm với thực tế phũ phàng, những toan tính bệnh hoạn, của những người mệnh danh là người lớn.

Bang Bang! My Baby Shot Me Down!
I was five and he was six
We rode on horses made of sticks
He wore black and I wore white
He would always win the fight
Bang bang, he shot me down
Bang bang, I hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, my baby shot me down.
Seasons came and changed the time
When I grew up, I called him mine
He would always laugh and say
"Remember when we used to play?"
Bang bang, I shot you down
Bang bang, you hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, I used to shoot you down.
Music played, and people sang
Just for me, the church bells rang.
Now he's gone, I don't know why
And till this day, sometimes I cry
He didn't even say goodbye
He didn't take the time to lie.
Bang bang, he shot me down
Bang bang, I hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, my baby shot me down...

Nghe phần trình diễn Bang Bang! của Thanh Lan.

Em lên năm, còn anh lên sáu
Tuấn mã phi, bằng những nhánh cây
Hắc y, anh, bạch y, em trắng.
Đấu với em, anh luôn luôn thắng!
Bang bang! anh bắn em rồi
Bang bang! em ngã xuống đời
Bang bang! sao kinh hoàng quá
Bang bang! anh bắn em rồi!
Đến rồi đi, mùa đã đổi chiều!
Lớn lên rồi, em gọi anh yêu
Luôn luôn cười, anh thường hay nói
Thuở dại khờ, nhớ biết bao nhiêu?
Nhạc trổi lên người ta ca hát
Còn với em: chuông của giáo đường!
Rồi anh bỏ em; em không biết tại sao?
Cho tới bây giờ đôi khi em vẫn khóc!
Anh không buồn nói… ngay cả lời ly biệt
Không nói một lời… dù để dối gian nhau!
Bang bang! anh bắn em rồi
Bang bang! em ngã xuống đời
Bang bang! sao kinh hoàng quá
Bang bang! anh bắn em rồi!
T iếng súng giả trong trò chơi thời thơ dại… lớn lên thành người lớn là tiếng súng thật, là có người ngã xuống thật, đôi trẻ buộc phải tham gia vào trò chơi quyền lực của người lớn, là tham gia vào cuộc chiến tranh, giết nhau, máu đổ thịt rơi, xương phơi trắng nội vì tham vọng của người lớn, của một lũ điên!

Năm, mười, mười lăm, hai mươi
em, anh lên chín lên mười
trò chơi thơ dại: năm mười tìm nhau
tìm em, em trốn phương nào?
mà sao ngõ trước, vườn sau vắng người?
năm, mười, mười lăm, hai mươi
đột nhiên nghe tiếng em cười đâu đây...
trốn, tìm hai đứa thơ ngây!

Rồi lớn lên, xa rồi em anh lên chín lên mười mà trở thành tuổi dậy thì, thanh xuân, dù mùa xuân không còn xanh nữa, vẫn yêu nhau đắm đuối như không yêu là không còn kịp nữa trong một trời lửa đạn!
Năm, mười, mười lăm, hai mươi
em, anh mười chín, hai mươi
trò chơi thơ dại: năm mười, đã xa
tình vừa kết nụ đơm hoa

Rồi phải có một ngày im tiếng súng chớ! Tưởng hòa bình. Tưởng trả súng đạn nầy anh trở về làng cũ, quê xưa để đôi ta làm lại từ đầu. Ngờ đâu:
đất trời bỗng nổi phong ba tan tành
xuống tàu di tản thôi đành
tình ta dang dở, em xa quê rồi
tìm em, em tận phương trời
buồn không em? đất quê người nhớ nhau.

Tình thơ dại đó đã theo nhau ra biển. Kẻ chân trời góc biển; người ở chân mây! Đi qua thời biến loạn, một hôm tóc đà chớm bạc trong chiều bóng xế nhìn thấy cháu, con lại chơi trốn tìm như mình ngày cũ. Kỷ niệm xưa tràn về như sóng xô bờ đá dựng. Khuyên đừng chơi trốn tìm nhau nữa vì có thể là mình sẽ không còn tìm được tình nhau nữa đâu!
Năm, mười, mười lăm, hai mươi
dạy con! chớ dại chơi trò chơi xưa
năm, mười, mười lăm, hai mươi
trò chơi thơ dại một đời tìm nhau.
tình ơi! tình trốn phương nào?
Năm, mười, mười lăm, hai mươi.

Rồi cái tham vọng quyền lực, tiền tài đã nhẫn tâm xô tất cả vào một con đường thảm khốc, hủy diệt luôn cả thơ ngây. Gần 40 năm, xa rồi cái thời kinh khiếp đó. Di tản! Ta làm lại từ đầu, bỏ xứ ra đi để cho con cháu được tự do chơi trò chơi thơ dại ngày xưa trong bình an không tiếng súng?!

Andy Lopez
(Hình The Guardian)
Thì đêm nay, quê người, chuyện súng đạn nghe chừng như đã ớn! Người viết lại đọc được cái tin nầy mà rơi nước mắt.

Andy Lopez, 13 tuổi, mang súng giả ra đường, và cảnh sát đã bắn chết ‘trò chơi thời thơ dại’ của em. Em thơ ngây chết vì bảy phát đạn vì người lớn nghĩ rằng, một cây súng trường trên tay; một cây súng ngắn trong thắt lưng, tội của nó là giống y như thật nên họ bắn em rồi! Vì họ sợ em sẽ bắn họ?! Tiếng súng nổ ‘bang bang’ 7 lần như vậy.


Bi kịch nầy vừa xảy ra ở Sonoma County, ở vùng Bắc tiểu bang California, Mỹ. Loạt súng đó đã bắn thẳng vào thời thơ dại, vào tuổi thơ bình yên em. Có phải là người lớn, chúng ta, đã phát điên lên rồi không trước một thế giới bất an, trước những đe dọa khủng bố, và những vụ nổ súng bừa bãi tràn lan trên nước Mỹ? Từ những hoang tưởng đó, có người muốn giết chúng ta, kết quả tất nhiên là vụ nổ súng giết chết Andy xảy ra vào thứ Ba 22/10, chỉ một ngày sau khi một em 12 tuổi ở Nevada nổ súng bắn chết thầy giáo dạy toán và làm bị thương hai bạn học khác trước khi tự sát.

Andy có tâm hồn nghệ sĩ, em đã từng chơi trumpet trong dàn nhạc của trường em học. Là một học sinh được bạn bè yêu thích. Bạn bè em, hàng xóm khóc thương em! Họ mang nến, mang hoa, mang gấu nhồi bông đến hiện trường nơi em bị bắn chết!

Họ nói em rất thông minh. Nhưng dù thông minh thế nào đi chăng nữa chắc em cũng không thể nào hiểu được người lớn họ nghĩ gì trong đầu? Đây là súng giả em hào hứng vừa mượn được của bạn em. Một trò chơi thời thơ dại như cao bồi và ‘sherrif’ bắn súng, như trốn tìm hai đứa thơ ngây. Con nít nào mà hỏng có trò chơi chớ? Thì việc gì em phải bỏ ‘đồ chơi’ xuống? Và súng nổ! Chấm dứt một cách phũ phàng niềm vui của một đứa trẻ có cây súng giả trên tay đang dung dăng dung dẻ đi về nhà để khoe với anh chị hay với ba, với má?

Cảnh sát trưởng Steve Freitas gọi vụ nổ súng là một "thảm kịch"
"Là một người cha của hai đứa con trai cùng độ tuổi, tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau mà gia đình này phải trải qua!"
Vâng! Đúng là thảm kịch cho gia đình, cho bè bạn của em, cho cả hai người cảnh sát đã nhầm lẫn bắn chết em. Cái chết của Andy chắc sẽ đeo đuổi họ suốt đời.

Mà sâu hơn, đúng ra là thảm kịch của chính chúng ta. Những người lớn! Chúng ta đã làm gì, sống như thế nào, đối xử với nhau ra sao hay là chúng ta chỉ chăm bẳm giết lẫn nhau bằng bất cứ cái gì có trong tay… như súng. Chúng ta giết chết thời thơ dại của tuổi thơ nghĩa là chúng ta giết ngay tương lai của chính chúng ta. Chúng ta, những người lớn, lý do gì đã căm thù nhau tận xương tủy, xông vào nhau bắn giết, đã và đang xảy ra trên toàn thế giới nếu không phải bởi lòng tham?!

Là một trong đám người lớn đó, người viết xin nhỏ nước mắt khóc thương em!
Lỗi tại chúng tôi muôn phần khi không tạo ra được một môi trường hòa bình không biến loạn cho tuổi thơ em!

Từ trò chơi tưởng chừng vô hại “Bang bang! You shot me down!” đến “Trốn tìm hai đứa thơ ngây!” cuộc tìm kiếm tình ta trong tuyệt vọng, một Andy mang súng giả dung dăng dung dẻ trên đường …tất cả trò chơi thơ dại đó đều tan vỡ vì một thế giới bất an do tham vọng của một lũ điên…

Từ cái chết bất ngờ tức tưởi của Andy, nghĩ về nền văn hóa súng ở Mỹ? Thế giới bất an và ai ai cũng muốn mình có súng? Để làm gì? Để được cảm thấy bình an ư với cây súng trong tay? Hay là dùng súng để giết nhau ? Bắn trước vì sợ, nếu không, nó sẽ bắn mình!

Những công ty sản xuất súng trước siêu lợi nhuận khổng lồ? Lại tiền, dù tiền làm bằng máu! Thật là điên loạn! Thật là bi kịch!

Nhưng chừng nào chúng ta chấm dứt được bi kịch của chúng ta. Chấm dứt được cơn điên của chính chúng ta đây?! Khi lòng tham (tiền tài, danh vọng) vẫn còn ngự trị đâu đây?!

đoàn xuân thu.
melbourne.


Coi thêm phần trình diễn bản Bang Bang! My Baby Shot Me Down! của Cher.






Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.



3 comments :

  1. dxt viết bài này thật hay nhưng tôi không cảm được giọng hát và lối trình diễn của Cher.
    Xin các bạn nghe lại cũng bản nhạc này được hát bởi Thanh Lan trước 1975 và cho ý kiến.
    Thanh Lan - Bang Bang - băng Nhạc Trẻ 06 trước 1975

    ReplyDelete
  2. Tôi xin đồng ý với anh HC.
    Tôi 'cảm' Nancy Sinatra nhứt. Nancy hát bài "Bang Bang -My Baby Shot Me Down- Nancy Sinatra 1966 như đọc thơ vậy!
    http://www.youtube.com/watch?v=T5Xl0Qry-hA

    ReplyDelete
  3. Hic câu chuyện phía sau bài hát này thật buồn quá....

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.