Tuesday 18 June 2013

Từ vợ kiểng tới vợ cọp!


dxt. :: 

Trong buổi điều trần  tại Quốc Hội Anh, ngày 19 tháng 7 năm 2011, về cái vụ nghe lén điện thoại của tờ News of the World, Luân Đôn, có một người xông vào biểu tình, phản đối bằnh cách ném một cái bánh làm bằng kem cạo râu vào mặt Rupert Murdoch, vì vua không ngai của đế chế truyền thông thế giới!

Ông lão 82 tuổi nầy đớ người ra vì tuổi già bóng xế chiều hôm. Già là chậm. Cậu con trai, Lachland, còn trẻ, khỏe, nhạy hơn, vội giơ tay ra, ngăn lại. Người vợ yêu của ông lão thì lẹ hơn nhiều. Đang ngồi phía sau lưng chàng và vốn là một danh thủ bóng chuyền từng đoạt giải quán quân thời trung học, em đã quơ tay phải, đập một cú như trời giáng vào mặt cái thằng dám hỗn láo với chồng tui. Tui hỗn thì được!
Cú đập ‘đìa rét’ này hỏng biết có làm cái bản mặt dài như mặt ngựa biến thành tròn quay như quả bóng chuyền hay không? Nhưng cú đập này nổ cái bốp, rào rào trên Youtube làm em nổi như cồn!
Bà con xưng tặng em hỗn danh rất thân thương là:‘Vợ Cọp’. Chữ ‘Vợ Cọp’ mà người viết dịch từ chữ ‘Tiger Wife’ không có nghĩa là vợ của con cọp mà là vợ dữ như cọp. Là ‘nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ’. Sao giống vợ tui quá? Ha ha!

Hình matbuckackcartoons.com

N gười ‘Vợ Cọp’ dữ như cọp nầy là ai?
Em chào đời ngày 8 tháng 12 năm 1968 tại Jinan, Trung Quốc, năm nay đang bước vào nửa chừng xuân, 44 tuổi và cao 1m83.
Ba em là kỹ sư, quản đốc một xưởng máy ở Quảng Châu, miền Nam Trung Quốc. Em có hai chị gái và một em trai!
Em nói: Trung Quốc, ở quê, người ta thích con trai, (chắc khỏe để kéo cày thay trâu chớ gì?). Còn ở thành thì khác vì thị dân biết con gái thông minh hơn nhiều?!
Em cũng nói ba má muốn em học Y, ra bác sĩ để chăm sóc cho ba má lúc về già. Dưỡng nhi đãi lão mà! Nuôi con để trông cậy lúc về sau, theo truyền thống Trung Hoa! Dù em không thích chích thuốc người ta; em chỉ thích người ta chích em thôi! Em chỉ mơ, chỉ muốn đi Mỹ, để coi con cọp giấy Mỹ nầy, theo Mao Chủ Tịch nói, nó ra làm sao?
Cơ hội tới, em bèn chụp lấy để ‘quy mã’, qua Mỹ! Có kế hoạch hẳn hoi, em cứ từng bước mà làm. Khi sống ở Quảng Châu, một thành phố lớn gần Hương Cảng, em quen được một gia đình người Mỹ. Chồng là Jake, vợ là Joyce Cherry, cùng mấy đứa con. Jake dạy tiếng Mỹ cho em rồi bảo trợ cho em sang Los Angeles học đại học. Lúc đó em mới vừa 19 tuổi!
Để đền ơn đáp nghĩa, em chăm lo hai trái cherry của Jake! Joyce phát hiện, đuổi em đi! Nào ngờ Jake cũng cuốn gói đi luôn, rồi cưới khi em mới vừa 22 tuổi.
Tình ta lận đận được 3 năm. Cưới nhau được 4 tháng, rồi em ‘dông’, vì em đã có thẻ xanh ở lại Mỹ rồi. Em giờ với David Wolf, trẻ hơn nhiều. Jake Cherry, trái anh đào nầy già quá, hơn em gần 30 tuổi, thành rượu mất rồi còn ngon lành gì nữa mà xơi… Em hết khoái trái ‘Cherry’ rồi; bây giờ em khoái ‘Wolf’, con chó sói nầy hơn!

E m muốn xóa đói, giảm nghèo bằng cách vừa học vừa làm ở nhà hàng Trung Quốc. Dù cực nhưng vui khi nhớ lại ngày xưa quê, em chưa từng được đi siêu thị lần nào. Ở nhà, có cái tủ lạnh mà má, ba không cho mở. Sợ mở cửa nhiều lần, nó sẽ sút ra?! À! không phải cái tủ lạnh thôi đâu. Cái gì ‘Made in China’ cũng rứa. Kể cả cái chủ nghĩa ‘Cộng Sản mang màu sắc Trung Hoa’ nữa đó?!
Sau khi lấy được MBA ở Yale, em làm cho Star TV do Rupert Murdoch làm chủ. Em, người phụ nữ Trung Quốc duy nhứt, làm quản đốc, trong khi mấy cánh hồng Trung Quốc khác là lo đẩy xe để phục vụ trà, cà phê, cà pháo mà thôi?!
Năm 1997, cuộc đời em vọt lên như pháo thăng thiên khi gặp con dê già Rupert Murdoch, (old goat), chủ của em! Trong buổi họp công ty, em ‘tiếp thị’ cánh bướm vườn xuân của em với ông chủ một cách rất thông minh, sắc sảo: bằng cách đứng lên hỏi Murdoch rằng thì là: “Tại sao chiến lược kinh doanh công ty mình ở thị trường Trung Quốc tệ quá vậy?” Một mũi tên trúng hai con ‘chim’. Một, em chê boss mà em đang dưới quyền dở ẹt! Hai, xin ngài hãy nhìn em đây! Hi hi! Cánh bướm vườn xuân đây! Mời người vô bắt bướm?
Và viện lẽ không hài lòng với câu trả lời sau buổi họp, em giăng bẫy nhền nhện, tìm cách thảo luận thêm với ngài về công việc mần ăn.
Và Rupert Murdoch dính ‘bùa yêu’, ‘dính chưởng’!
T háng 6 năm 1999, em bay tới London, Ngài xưng anh với em rồi nói: “Qua vừa mới ly thân và rất cô đơn! Thôi mình đi ăn tối đêm nay em nhé!” Hỏng biết một người đang cô đơn rủ một người đẹp không thua gì Cũng Lợi hay Chương Tử Di đi ăn tối, rồi còn gì nữa làm sao ai biết được? Đoạn nầy xin kiểm duyệt. Nhưng theo bà vợ thứ nhì, Anna, ‘tui tố cáo’ thì ông ăn ‘chả’ đã lâu rồi! Nếu không, tại sao chỉ mới 17 ngày, sau khi ra tòa xé hôn thú cái rột, chấm dứt hơn 30 năm con đường tình ta đi, ổng bèn cưới nó hả?
Thôi nhận được 1 tỉ 2 đô la Mỹ là đã quá rồi! Giờ thì cũng vui mà vui với tiền! Vì có tiền, tiên mua còn được; há gì ba cái lẻ tẻ tình ta?
Trước em, Rupert Murdoch đã có hai đời vợ rồi! Vợ thứ nhứt là chiêu đãi viên hàng không, Patricia Booker, cưới năm 1956 và có một đứa con gái tên Pruden năm 1958. Ông bà ly dị vào năm 1967. Cùng năm ông cưới Anna, ký giả làm việc cho tờ Daily Telegraph ở Sydney và họ có 3 con: Elisabeth, Lachland và James!

Em là ai mà ‘nghiêng thùng đổ nước’? Nội công thâm hậu vô lường?
Thưa: Em là Wendi Deng, một cánh hồng Trung Quốc, một ‘China Rose’, làm cho một ông Mỹ khờ, Jake Cherry, bỏ vợ chạy theo và một ông Úc ‘khạo’, Rupert Murdoch, bị viêm túi và cõi lòng tan nát… ngấu!
Ngày 25 tháng 6 năm 1999, em làm đám cưới trên chiếc du thuyền sang trọng đậu ở Cảng New York với 81 khách mời danh dự. Lúc em lấy nhà tỷ phú nầy, mấy người ghen tức gọi em là kẻ đào mỏ ‘gold digger’. Còn ác miệng hơn, gọi em là vợ kiểng ‘Trophy Wife’. Còn xúm lại chọc quê em là: “Hỏng biết khi hun chàng, em có dòm mặt không há?”. Ý chê ‘tân lang’ già cỡ ông ngoại em đó!
Nhưng hề gì! Cưới vợ trẻ hơn 40 cái xuân xanh thì anh nhuộm tóc, mặc quần áo thời trang đúng hàng hiệu là kéo lại tuổi xuân thì. Dù chưa cần tới Viagra nhưng nếu không tự tin; thì xài nó cũng được!
Em xưa thì ‘xuềnh xoàng’ quần áo chợ! Giờ thì khác rồi, quần áo, nữ trang do chính những nhà vẽ kiểu trứ danh nhứt trên thế giới làm cho.
Em rặn cho chàng, hai công nương: Grace, 11, and Chloe, 9. Grace được Tony Blair, cựu Thủ Tướng Anh Quốc, nhận làm cha đỡ đầu.
Nhưng cơm lành canh ngọt được 14 năm, cũng hơi dài? Mấy năm sau này, buồn bã, ông tâm sự với con trai mình, Lachland, là: “Tía đã lầm đưa em sang sông rồi!”
Và thứ năm ngày 13 tháng 6 năm 2013, Rupert Murdoch sai luật sư của mình đệ đơn lên Tòa Án Tối Cao New York xin bỏ vợ với lý do là: cuộc hôn nhân không thể nào cứu… nên vãn luôn… cho nó ‘phẻ’!
Hiện giờ, Murdoch xếp thứ 78 trong danh sách những người giàu nhất thế giới, theo Bloomberg, với 12,2 tỷ USD. Chắc là phải ‘Ma Rốc’, móc ra cũng bộn bộn theo hợp đồng ‘tiền hôn nhân’ để mua lấy sự tự do!

A i làm tan vỡ tình ta?
Thiên hạ đồn rùm trên internet, người thứ ba chen vô phá vỡ tình ta lại là: Tony Blair. Cố vấn của Tony chối: “Bậy nà! Bạn thân thôi! Vì đỡ đầu cho con của bạn mà xấu miệng đồn bậy bạ quá đi!”
Người viết cũng không tin! Tony Blair bây giờ bán nước bọt, diễn thuyết có khối tiền. Nếu muốn, thì có ngay biết bao em đẹp, em xinh, mơn mởn đào tơ! Dại dột gì rớ vào một em nửa chừng xuân, trong đã héo; dẫu ngoài còn tươi? Quan trọng hơn nữa là ‘cục cưng’ của đại vương giới truyền thông! Ổng giận, ổng sai em út viết bài bơi móc chuyện đời tư, ăn vụng, ăn vặt của mình thì chắc chết. Còn uy tín đâu mà người ta mời tới mà nói dóc ăn tiền. Bể nồi cơm sao? Nên em hỏng có ngu? Còn nếu có, chỉ là tình mộng mà thôi!


N ghe tin ly dị nầy, người ‘bênh’ Wendi, nói: “Sống với con dê già nầy 14 năm đủ rồi! Giờ thì mình vui vẻ về hưu trong nhung lụa nhá em!”
Nhưng giới thượng lưu lại hốt hoảng, báo động đỏ: “Xin quý mệnh phụ phu nhân nhốt mấy ông lại. Wendy Deng đã sổng chuồng rồi… bà con làng nước ơi!”

Người thì dạy đời Ruper Mudoch rằng: “Mấy trự đực rựa Phương Tây đừng nghĩ phụ nữ Á Châu là ngu, ‘em’ ở trong tay mình! Hôn nhân với họ là cuộc mua bán. Lấy nhau, là em lột, lột và lột… chỉ chừa anh cái quần xà lỏn. Khi làm ăn thất bại đừng mong em cho mình: vai em anh hãy tựa đầu… Không làm ra tiền thì cút đi… chỗ khác chơi!”
Ông Tây nầy nói chuyện xưa như trái đất. Trung Hoa biết chuyện nầy lâu lắm rồi. “Trai tài gái sắc!”. Thử hỏi đẹp như Wendi Deng lấy ông già bằng tuổi ông ngoại mình mà nếu ổng không là tỷ phú thì lấy làm gì?
Đó là lẽ công bằng! Nghèo rán chịu chớ có trách ai đành phụ rẫy nghĩa tào khang.
Giàu như Rupert Murdoch, ly dị, chung một mớ, chắc cũng chẳng nhằm nhò gì?
Không tới 1 tỉ 2 như chung cho con vợ thứ nhì đâu?
Nhưng người viết cũng tội nghiệp cho ông Rupert Murdoch quá! 82 tuổi rồi! Hỏng biết sống chết ngày nào! Tiền như núi Everest mà sao tình duyên lại lận đận quá tay? Đúng là người giàu cũng khóc?

Hình caglecartoons.com

Ô ng bạn văn nghe chuyện, rầy: “Chú chỉ lo con bò trắng răng! Có tiền, ổng thanh lý hợp đồng với bả cái rẹt, là được tự do bay nhảy. Bay đâu thì bay; nhảy đâu thì nhảy. Còn ở, mà ‘léng phéng’ là nó xài giấy ‘năm trăm’ không mà đôi khi nó đập vô mặt như đập trái bóng chuyền thì phiền nữa?”
“Tui mới là người đáng tội nghiệp nhứt đây: Sáng sớm, tui lui cui chiên 2 cái trứng gà, một vào bỏ vào hộp cơm đem theo vô hãng để ăn trưa. Một để ăn sáng. Dọn ra bàn, ngồi một mình trong cơn lạnh mùa đông Melbourne lạnh thấu xương vì gió len qua cửa sổ. Con vợ còn đang ngủ say, vì tối hôm qua coi Paris By Night khuya quá. Ngồi chăm bẳm nhìn vào cái trứng chiên, bỗng tui khóc ồ ồ lên, như bò rống. Con vợ giựt mình tỉnh giấc, cằn nhằn: “Chuyện gì nữa đây hả? Hỏng cho ai ngủ nghê gì hết trơn hết trọi. Thiệt là bất lịch sự!”
Tui thổn thức trả lời: “Em yêu đừng rầy anh nữa! Tại anh nhớ chuyện 30 năm về trước. Lúc đó, tò tí với em mà em mới vừa 16 tuổi. Ba em biết được, đe dọa anh, rồi cho anh hai điều kiện: Một là cưới em. Hai là ổng sẽ kêu lính bắt. Anh sẽ bị ở tù ‘mút chỉ cà tha’, ít nhứt là ba chục năm vì tội dụ dỗ gái vị thành niên. Anh sợ ở tù lắm nên đồng ý cưới em. Bữa nay anh khóc vì anh ngu quá! Nếu thay vì cưới em mà anh chịu ở tù thì bữa nay là ngày anh được tự do rồi! Hu hu! Má ơi!
Do đó: ‘Không có gì quý hơn độc lập tự do! Hu Hu! Ha ha!’
Xin chúc mừng ngài Rupert Murdoch! Giàu, có tiền bồi thường, bỏ em cái rụp! Đời đã vui trở lại!
Còn tui tiền đâu mà thường, tui buồn muốn chết chú ơi!
đoàn xuân thu.
Melbourne

6 comments :

  1. Khoái nhứt là câu này:
    Mấy bà có chồng hụ còi báo động đỏ: “Xin nhốt mấy ông lại. Wendy Deng đã sổng chuồng rồi… bà con làng nước ơi!”
    Không phải một Wendy Dang sổ chuồng mà nhan nhản tại Úc thiếu gì em Xẩm, em Mít qua đây ... kiếm chồng.
    Làng nước ơi! Coi chừng mấy em bằng tuổi cháu chắt được thầy me ở bển chi địa ru học với lời nhắn bỏ nhỏ vào tai "Mầy qua bển tìm cho được thằng nào rồi ở luôn nghen!"

    ReplyDelete
  2. Bà già trầu18 June 2013 at 14:16

    Mấy ông chồng mà phải cần hụ còi báo động đỏ thì bỏ đi là vừa, chồng mà thả rông không ngán mới giữ lại mà xài chứ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đời nay trâu già thì nhiều mà cỏ non còn nhiều hơn ... trâu già. Hai bên xáp lại thì trâu già gặm cỏ non là cái chắc. Bà già trầu ơi! Bà rờ bụng ông già trầu coi có thèm cỏ non không?

      Delete
  3. Anh dxt ới ơi, người ta có tiền tỷ nên mua tự do dể dàng, còn mình dân ngu khu đen tiền đâu mà chi hả ? Dã lở ký bản án chung thân, bi giờ dù ngáp ngáp mà em yêu chưa chịu buông tha nên phải hảy hồ hởi phấn khởi mà phục vụ cho hết kiếp đi nhá , lơ mơ , đèo bòng rước ả xì dầu còn khốn khổ hơn nhiều , Chẳng thà ta ở đợ, làm trâu ngựa cho mít cởi hổng sướng hơn làm người hùng " kiếu " á xẩm còn chán hơn nhiều ,tối ngày nghe nó xí xô xí xào nhức đầu chết hổng kịp ngáp nghe mấy cha !! Rồi còn cái nạn nó giở giọng Tàu phù : tráo trở, đanh đá , lúc đó tức quá đạp nó văng ra cửa thì đổ nợ ..Tiền làm bằng mồ hôi, nước mắt mà phải xin nó để chia cho thì để mấy ông Tây mấy ỗng làm , mít chắc hổng galang được như vậy đâu há ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thưa!
      Khi viết bài nầy, người viết nhớ tới "Tâm sự chàng bán than!".
      Thanh Nga là người đẹp Hương Lan. Thành Được là Hoàng Tử. Hữu Phước thằng ngốc bán than, Hà Lâm.
      Wendi Deng là Thanh Nga! Rupert Murdoch 'vua' già. Còn Hoàng Tử là ai kia? Tony Blair? Giờ thì mình chưa biết... rồi sẽ biết!
      Còn người viết, cũng như anh Gà Lôi, là dân ngu khu đen, là "Thằng ngốc bán than!" Mình 'chả' trách gì ai cả?
      "Mấy đời thằng ngốc bán than!
      Được rờ gót ngọc nàng tiên trên trời?
      Đời sao có chuyện lạ đời!
      Cóc nằm xó tối lại đòi trèo thang!"
      Câu chuyện 'thần tiên' nầy mình cũng có 'ké' một vai là: "Thằng ngốc bán than" là khoái rồi. Ha ha!

      Delete
  4. Bà già trầu19 June 2013 at 19:42

    Ba Xị ơi , tui với ổng ở với nhau hơn 50 năm rồi, rờ bụng ổng thấy toàn là cỏ úa , cỏ tranh không hà , con trâu già này đạp lên cỏ non mà đi, nhai đi nhai lại mớ cỏ khô tới giờ hỏng ngán đó, tui chấp bà Xẩm " Quăng Đi " của ông già vua báo chí đó 1 tay đó, hỏng có ngán đâu, tự tin không Ba Xị ??chẳng phải hay ho gì, mà chỉ vì con trâu già của tui chỉ có trên răng dưới ....dép... cho mụ xẩm mủ cũng hỏng thèm nữa nên tui đâu có ngán ông anh ...

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.