Saturday 24 November 2012

Buồn vui nghề sửa khoá


Ở Sunshine, phía Tây thành phố Melbourne có thầy Khoá. Ai cũng kêu là thầy Khoá mặc dầu thầy không có chút dáng vẻ gì thư sinh cả. Người thầy cao. Tóc bù xù. Tay chân xần xùi. Được cái nụ cười mỉm chi bắt mắt nữ nhơn.
Kêu là thầy Khoá bởi lẽ thầy làm nghề sửa khoá. Đơn giản có vậy. Nên không ai thắc mắc tên thiệt của thầy là gì. Ai muốn làm chìa khoá mới: tới thầy. Ai muốn có một chìa "mát-từa" có phép mở cửa tuốt luốt từ phòng nhứt sang phòng nhì cho tới phòng ba phòng tư: tới thầy. Đặc biệt, đêm hôm tắt lửa túi đèn ai rủi quên chìa khoá mà không vô nhà được: tới thầy.


Mùa Đông năm Nhâm Thìn ở xứ phương Nam -- tiết trời lạnh. Có hai mẹ con ở lầu thứ 15 trong khu Hao-dinh đi cắt chỉ về. Sau khi bấm mật mã qua mấy lớp cửa của Dinh, hai mẹ con được máy kéo lên lầu 15. Hành lang lờ mờ ành đèn điện trông như ma quái. Hai bóng nữ nhơn lần mò tới biệt điện do chánh phủ cấp. Họ đứng trước hai lớp cửa bọc thép. Một là lưới thép. Một là tảng thép.
Trời khuya khoắt. Gió thổi ù ù. Người con thò tay vào túi xách lầy chìa khoá ra để mở hai lớp của sắt: không thấy. Cô lục mười mấy cái túi trong hai ba lớp áo đang mặc: không thấy. Bà mẹ cũng làm như vậy: không thấy.
Hai mẹ con run lập cập. Họ vừa lạnh vừa sợ. Sau nửa tiếng đồng hồ, cả hai hoàn toàn tuyệt vọng. Họ vái Trời khấn Phật cho cánh cửa mở ra. Giá mà cửa mở thiệt thì cả hai sẽ nào là ăn chay trường, nào cúng dường trăm bạc cũng lấy làm vui. Nhưng hai cánh cửa không lay chuyển vì chìa khoá đã mất.

Hồi lâu, bà mẹ nhớ ra.... thầy Khoá. Bà gọi điện thoại thầm mong giữa đêm hôm khuya khoắt được gặp thầy.Chao ơi gặp được thầy, bà như bắt được vàng. Bà ỉ ôi năn nỉ vì sợ thầy ngại đêm hôm khuya khoắt mà không tới, ấy thế mà thầy tới. Bà mừng quá nói ngay: Cám ơn. Cám ơn. Ơn này bà đền đáp bao nhiêu cũng không xứng. Nhưng thầy Khoá cười mỉm chi qua điện thoại mà chỉ xin "năm chục bạc" mua sữa cho cháu thôi. Bà cám ơn rối rít và ngỏng cổ chờ thầy tới.

Hơn 20 phút sau, thầy tới thiệt. Vẫn dáng người cao dỏng.Tay chân xần xùi. Được cái nụ cười mỉm chi bắt mắt nữ nhơn. Thầy xách cái thùng đồ nghề màu đỏ. Trông như người du lịch. Tới nơi. Thầy dòm qua lỗ khoá. Mở hộp đồ nghề. Lấy một cái gì nho nhỏ. Không biết. Thầy thò cái nho nhỏ đó vào lỗ khoá cửa lưới. Cửa mở ra. Hai mẹ con trố mắt nhìn. Thầy cũng làm như vậy với cánh cửa chánh. Cửa mở ra. Tất cả diễn ra chưa đầy ba phút.

Bà mẹ hỏi thầy: "Anh lấy bao nhiêu?"  Thầy cười mỉm chi. Trả lời "Thì đã nói với chị hồi nảy". Hai mẹ con tiếc tiền quá. Họ tốn tới năm chục Đô la để trả cho "thằng mở khoá" làm việc chưa tới 3 phút đồng hồ! Nghĩ vậy, bà mẹ than: "Ối giời ơi! Làm ăn gì mà đập đổ thế! Chỉ một cái xoáy tay mà lấy Năm chục Đô."

Thầy Khoá chưng hửng như bị rơi từ lầu 15 xuống đất. Nhưng thầy chỉ cười mỉm chi.
[...]
Cuối cùng, bà ấy cũng trả $50. Thầy Khoá bỏ tiền vào túi. Xuống thang lầu mà thấy trong lòng nặng trĩu. Nặng vì có $50 trong túi và nặng vì có câu nói ấy trong lòng.


OG3T

6 comments :

  1. Ui chu choa ơi, răng mà chua chát dữ rứa hè ? tình người đổi trắng thay đen chưa tròn 3 phút.Ơn tê chưa trả đã xối xả rủa rồi. Bạc

    ReplyDelete
  2. Người cô đơn24 November 2012 at 15:49

    Tình đời đổi trắng thay đen....sao tình còn lắm ê chề....nghe lại bài hát này và đọc bài này mới thấm thía các cụ ạ

    ReplyDelete
  3. Hay cho câu " Nặng vì có $50 trong túi và nặng vì câu nói ấy trong lòng " cha thầy Khóa này nhịn hay thiệt, gặp tui , tui mời hai mẹ con ra ngoài nói chuyện ,khi hai mẹ con bước ra tui đóng cửa lại đi dìa, cho mẻ đứng ngoài đường cho lạnh chơi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hay , hay cách trả đủa của ông TĐ hay .Nhưng coi chừng người ta kiện ông lên cơ quan bảo vệ người tiêu thụ là ông bị mất bằng hành nghề .Ví dụ Ông đi làm hàng rào calourbond cho người ta xong ; người ta không trả tiền đầy đủ ...vài ngày sau ông tới tháo hàng rào mang về...người ta có quyền kêu cảnh sát và đưa ông ra tòa về tội xâm phạm tài sản kẻ khác...Ông chỉ có quyền đưa người ta ra tòa về tội không thanh toán đầy đủ....
      Trường hợp ông thầy khóa, nếu tôi ,tôi chỉ lưu ý bà chủ nhà...lần sau kêu tôi tới sửa khóa giờ nầy ,tôi sẽ ăn tiền gấp ba và tôi phải lấy tiền trước...nếu không chịu cứ kêu người khác. ha ha Lấy độc trị độc...

      Delete
  4. Hoan hô anh Tư Điên, giải quyết hay thiệt phải hông quý vị ?Muội bái phục sư huynh ngàn lần

    ReplyDelete
  5. Nghề nào cũng có niềm vui và nổi buồn mà anh.

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.