Friday 18 April 2014

Cố vấn cua Đào



Ben Trần ::

Ông bà ta nói trên đời có bốn cái ngu: Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu. Thế là ông Bảy lại rơi vào cái ngu thứ nhất. Không hẵn là làm mai, nhưng công việc của ông khó hơn làm mai nhiều.

Sáng nay gặp thằng Hạnh ở siêu thị, nói chuyện qua loa xong nó nhờ ông một chuyện; giúp nó làm quen với một cô. Lần đầu chàng gặp, chàng đã bị mê mẫn tâm hồn, nhưng không có cách nào tiếp cận cô gái. Chàng gặp và để ý cô vài lần đi từ tiệm bánh tiến bước một đoạn ngắn đi vào văn phòng.
Ngay bữa cơm chiều, ông Bảy ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa cười cười, ông bị bà hạch hỏi ngay.
- Chuyện gì nữa đây? Bữa nay có chuyện gì nữa anh ngồi cười một mình?
- Thôi ăn cơm …chút nữa anh phải kể em nghe…
Ông Bảy không thể chờ đợi, ông kể ngay:
- Sáng nay gặp thằng Hạnh ở siêu thị, nói chuyện qua loa xong nó nhờ anh một chuyện. Nó muốn làm quen với cô làm nơi phòng dịch vụ cho vay tiền (finance broker).
Cabramatta
(Hình og3t)
- Ở đâu ?
- Vùng thủ đô người Việt mình chứ đâu. Cabramatta đó…
- Nó có biết anh không kinh nghiệm và nhác gái nữa? Bà Bảy hỏi móc ông.
Ông Bảy đưa ngón tay lên chận môi…Suỵt đừng nói! Nó cũng giống như tui, nhát gái lắm! Nhưng tui phải mạnh dạn hứa giúp nó…để nó lên tinh thần…

Hạnh là con   của thằng bạn chung tiểu đoàn khi xưa. Gia đình nó sống ở tiểu bang Nam Úc. Vừa học xong đại học, nó tìm được việc làm vùng Sydney,vùng đông dân nhất của tiểu bang NSW. Ông Bảy giới thiệu cho thằng Hạnh thuê căn apartment tầng trên, còn ông ở tầng dưới. Hai bác cháu cũng gặp nhau thường,mỗi lần ông có trục trặc gì về computer là Hạnh nhảy vô chỉnh sửa ngay cho ông. Và bây giờ là dịp ông già trả ơn, ông hứa tìm cách giúp cậu tiếp cận và “cua” dính con nhỏ nầy mới được.

Ông đắn đo, suy nghĩ, vạch ra kế hoạch, tựa như sắp sửa tung ra cuộc hành quân lớn không bằng. Ông chỉ định bà Bảy phải theo dõi đường đi nước bước của cô gái gần văn phòng cô ta. Ngày đầu tiên bà trở về mang theo một tin vô cùng hữu ích. Bà giả bộ đến mua bánh mì thịt ngay sau khi cô bé mua đồ ăn trưa tại đây. Đứng sau lưng nghe cô bé huyên thuyên về chuyện bánh trái, chuyện nấu nướng…với bà bán bánh mì thịt. Cô bé đi rồi, bà Bảy bước vô mua bánh và không bỏ lở cơ hội đào thêm tin tức:
- Chị có quen cô đó hả?
- Dạ, chị muốn vay tiền hả? Muốn mua nhà hay mua xe…? Con nhỏ nầy được lắm, nó giỏi lắm. Mọi dịch vụ qua tay nó đều thành công.
- Nó tên gì? Chắc vài tháng nữa tôi cần đến nó.
Bà chủ shop còn đi xa hơn và cho thêm một tin tức vô cùng quí giá.
- Nó đăng báo quảng cáo tên nó là Dianne ,mà tên Việt Nam nó là Đào, tôi biết má nó mà. Má nó học Trưng Vương chung lớp với bạn tôi. Má nó tên H. Học Trưng Vương giai đoạn 66- 73,sau 75 cũng là giáo sư toán…
Bà Bảy chỉ cần mớm ra hai chi tiết nầy cho ông, là ông lên mặt chỉ vẽ thằng Hạnh phương cách tấn công. Ông suy nghĩ rất nhiều, vợ ông cũng biết mặt bà H, tham gia hội chợ Tết của cộng đồng bà gặp bà H vài lần mà không quen thân lắm. Trường hợp nầy ông bà Bảy không thể nào đi đường thẳng …là tìm cách dẫn cháu trai đi đến làm quen gia đình bà H. Nếu hai đứa không đi đến đâu thì hai bên càng khó nhìn mặt nhau. Ông Bảy dùng kế hoạch khác.

Sáng ngày Thứ Ba,  ông Bảy không chọn Thứ Hai vì Thứ Hai văn phòng nào cũng rất bận bịu, Hạnh theo lời khuyên của ông mặc áo vest thắc cà vạt đường đường chánh chánh đi vào văn phòng xin vay tiền…Vừa bước vào Hạnh đụng ngay mẹ của Dianne nơi phòng tiếp khách…
- Hello chào cậu…cậu có việc…??
- Dạ cháu chỉ cần gặp giám đốc hỏi làm đơn vay tiền…
- Dạ cậu chờ một chút, cháu đang nói chuyện trên điện thoại…
Hạnh ngồi và quan sát phòng ngoài, trang hoàng đẹp, giản dị ngăn nắp…trên tường ngăn cách phòng trong là một bức tranh thật lớn, hình chụp chiếc cầu Harbour Bridge và Opera House cả hai đều là những hình tượng rất đẹp của Sydney và nổi tiếng trên thế giới.
Hạnh không chờ lâu hơn 10 phút , chàng đứng dậy xin kiếu từ.
- Cháu đậu xe nơi đó chỉ 15 phút thôi, nếu trễ cháu bị phạt ngay. Đây là tờ đơn cháu xin vay tiền bác dùm chuyển cho Dianne dùm cháu nhe.
Bà H nhận ngay cái bao thơ A4 cở lớn trên tay Hạnh.
- Rồi được… có gì thì Dianne điện thoại lại cậu…
- Dạ chào bác.
Hạnh chậm rãi bước ra, chàng tự nhủ … “xong giai đoạn một”; mặc dù chàng không biết bên trong bao thư lớn đó chứa đựng những gì…Mà thật sự chàng không biết, vì ông Bảy đã giành làm phần đó, ông chỉ hỏi số phone và số Fax của văn phòng Hạnh mà thôi.

Sau hai ngày  Hạnh không thấy cô giám đốc cho vay tiền điện thoại trả lời. Hạnh nóng lòng hỏi lại ông Bảy, ông Bảy trả lời:
- Nầy nhé, con gái không khi nào trả lời mầy ở bức thư đầu tiên. Và hôm đó xui cho mầy má nó ra văn phòng làm thay cho con nhỏ thư ký nghỉ bệnh.
- Mà bác viết gì trong đó vậy? Bác có ghi số điện thoại của văn phòng cháu trong đó không?
- Ngốc gì mà ghi số điện thoại văn phòng mầy…lỡ nó điện vô con nhỏ thư ký nó trả lời … “đây nhà băng ANZ ….” Là em biết ngay mầy muốn phá, muốn chọc ghẹo…Mầy làm nhà băng cần vay tiền mầy đâu cần tới dịch vụ tài chánh làm gì?
- Vậy bác ghi vay tiền mua nhà hay mua xe? Mượn bao nhiêu tiền?
- Không mượn tiền gì ráo! Nầy nhé trong đó tao in khổ chữ thật lớn...chỉ vài câu thơ thôi:

“Cho anh vay một… nụ cười
Mai anh xin trả em mười…cái hôn.
Cho anh vay một…nỗi buồn
Mai anh xin trả em còn gấp trăm.”
…..
Hạnh tròn mắt, thơ của chú hả? hay vậy!
- Không, chú không có khả năng làm thơ, mượn đỡ thơ của Đặng Vương Hưng ở trong VN thư quán… Em làm về dịch vụ cho vay, mầy cứ vay nụ cười trước đi, sau đó vay tiếp trái tim…rồi nếu em chịu cho vay là mầy phải trả cả đời mầy…Mà mầy phải chơi đàng hoàng nếu mầy chơi theo kiểu “hit and run” là vợ chồng tao mất mặt à nhe…

Sau hai ngày   văn phòng cho vay của Đào đã không trả lời trả vốn gì cho Hạnh cả…
Sang ngày thứ Ba ,chú Bảy kêu Hạnh gọi thẳng vô nói chuyện với Dianne. Canh những giờ giấc không bận rộn, Hạnh xin nói chuyện thẳng với Dianne:
- Thưa cô…thưa cô…thưa cô…hôm thứ Ba tôi có nộp đơn xin vay tiền, không rõ có được chấp thuận không ạ ???
- À anh tên Hạnh…? Anh muốn vay tiền? Trong đơn viết :Cho anh vay một …nụ cười…..Anh,anh vay lộn địa chỉ rồi! ở đây không cho vay nụ cười!
- Xin chào anh nhe, tôi đang bận…
- Không, không… tôi muốn vay tiền thật đó…chắc tôi đánh máy lộn…
- Lần sau anh điền vào đơn của chúng tôi tại văn phòng nhe.

Hai hôm sau Đào nhận thêm một lá thư khác, lá thư thiếu hẳn chi tiết xin vay tiền…nội dung:
“Gởi cô Đào Nguyễn…
Bây giờ Hạnh mới hỏi Đào,
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa ?
….
Hạnh Van Đoàn
Fax 02 983…..”

Đào nhận được   và thêm nhiều nghi vấn… Thì ra anh chàng nầy đùa dai. Trước thì vay nụ cười, bây giờ hỏi hoa đã có chủ chưa? Ủa mà sao chàng nầy biết tên Việt Nam của mình? Mình đăng báo quảng cáo chỉ ghi tên Dianne? Vậy chàng đã nghiên cứu về mình hơi nhiều rồi. Lần nầy Đào nhờ đến mẹ nàng giải quyết.
Mẹ nàng thắc mắc nhiều, sao đối phương biết nhiều về con mình mà mình chẳng biết gì về họ. Thời đại thế kỷ 21 rồi mà còn có người chọc gái qua lối gởi thư…chậm chạp thế nầy. Bà nhớ ra lần đầu gặp chàng nầy, mặt mày cũng sáng sủa, mặc áo vest và cà vạt đàng hoàng…chắc cũng là dân làm việc văn phòng, bác sĩ, nha sĩ gì chăng?
Thôi để mẹ trả lời nó, mẹ Đào trả lời qua máy Fax:
“Hạnh hỏi thì Đào xin thưa,
Vườn Đào đã khóa, ai kia chớ vào”
….

Chiều về   Hạnh gặp ngay chú Bảy
Với tờ fax trên tay, chú giải thích giống như người cắt nghĩa sấm Trạng Trình!
- Vườn Đào “đã khóa”! đã khóa tức là hoa chưa có chủ! Tấn công tiếp đi Hạnh. Nếu nó người yêu rồi, hay hoa đã có chủ nó trả lời cách khác.
Hạnh chỉ chờ có vậy.Theo lời chỉ dẫn của chú Bảy, lần nầy chàng phải điền đơn thật sự, đơn vay tiền mua nhà.
Đơn vay tiền chưa giải quyết xong, Hạnh đi một màn ngoạn mục, tặng nàng món quà sinh nhật đắt tiền. Ba chai dầu thơm, hai loại hiệu Channel, một hiêu White Diamond …đều là những loại dầu thơm đắt tiền, gởi đến qua đường bưu điện ngay trước một ngày sinh nhật của Đào. Làm sao chàng biết ngày sinh nhật của Đào đó cũng là nhờ công lao của bà Bảy…

Đối phương  đi từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, nhưng vẫn tỏ ra hững hờ. Chiều thứ Sáu trước giờ văn phòng đóng cửa, Đào nhận đươc cú điện thoại của Hạnh giả vờ hỏi thăm về đơn vay tiền…Đào có dịp cám ơn về món quà sinh nhật…
- Trước tiên tôi có lời cám ơn anh về món quà sinh nhật, mà sao anh biết ngày sinh nhật của tôi vậy? Ai cho anh biết tên Việt Nam của tôi vậy há??
- Cái đó bí mật, không thể nói ra cô ạ. - Anh làm nghề thám tử tư hả???
- Không, tôi chuyên về computer programmer mà…khi nào computer của cô có gì trục trặc cô gọi tôi…
- Bộ anh muốn dùng tặng vật nầy để lo lót cho chuyện vay tiền hả?
- Không, không…nếu lo lót thì tui lo mua chuộc mẹ của người…đang xét đơn của tôi kìa. À mà khi nào đơn tôi được chấp thuận, phải ký thêm các giấy tờ cần thiết, tôi xin cô mang các giấy tờ đó ra …nhà hàng, mình cùng ăn trưa và tôi ký tên tại đó…
- Chuyện đó chưa hứa được anh ạ, cám ơn anh nha…
- Thì hứa đại đi…
- Tôi không phải họ Hứa…mà tôi chưa hứa đại với ai bao giờ…
- Thôi, tôi để cô làm việc, chúc cô có ngày sinh nhật vui vẻ…
- Cám ơn anh…bye…
Hạnh gác điện thoại  xong mà thấy lòng mình vui hẳn ra. Chàng đã phá được tảng băng đầu tiên. Đã có cơ hội tiếp cận đối tượng. Chàng ngồi dựa ngữa nơi bàn làm việc vươn vai, thỏa mãn... Tối nay về phải kể cho chú Bảy nghe.
Đúng như chú Bảy nói…Thời đại nầy mà mình tán gái bằng thư là quá xưa, quá chậm…Nhưng trường hợp của
Hạnh phải làm vậy, để chắc chắn 100% em là hoa chưa có chủ. Chú còn dặn thêm… giai đoạn đầu, cháu còn chưa kinh nghiệm, ráng dùng điện thoại là thượng sách! Vì dùng điện thoại đối phương không thấy mặt mình, không thấy mình run, mình vấp váp như thế nào. Ngay cả khi mình sượng đỏ mặt …đối phương cũng không nhìn thấy…
Ở một nơi nào đó tại Cabramatta
(Hình og3t)


Bốn tuần sau đó,   công ty cử Hạnh đi công tác hai mươi ngày ở thủ đô. Cũng trong thời gian nầy, vợ chồng chú Bảy cũng phải trả apartment lại và dọn sang tiểu bang khác sinh sống…Hai chú cháu mất liên lạc khá lâu…

Khoảng gần 12 tháng sau ông Bảy nhận được điện thoại của Hạnh, giọng của Hạnh vồn vã như bắt được vàng…
- Chú Bảy…Cháu kiếm số điện thoại của chú muốn chết luôn! Nhờ gặp bác kia trong hội cựu quân nhân biết chú và cho số của chú…Hôm nay cháu mời chú thiếm xuống Sydney dự đám cưới của cháu.
- Chừng nào cháu?
- Tuần tới…cận quá rồi, cháu không gởi thiệp cho chú thiếm kịp đâu, cháu sẽ xắp xếp vé máy bay cho chú thiếm và đón hai người tại phi trường…
- À mà cháu cưới cô nào vậy? Có phải con nhỏ làm giám đốc dịch vụ cho vay tiền đó không ?
Hạnh ngưng vài giây…
- Cô khác chú à, chú tới thì biết liền. Chú thiếm dùm đại diện cho đàng trai đó nhe…
Chú Bảy xúc động hồi lâu và hứa dàn xếp công việc và đến dự tiệc cưới cho thằng con ông bạn thời chiến của mình.

Tối thứ Sáu,   Hạnh chở ông bà Bảy đến nhà của đàng gái cho biết mặt nhau. Theo dự tính sáng thứ Bảy làm lễ tại nhà thờ, đến tối các quan khách, bạn bè dự tiệc cưới tại nhà hàng.
Vừa thong thả bước đến cửa trước nhà đàng gái, người ra mở cửa là cô con gái…miệng cười tươi như hoa. Cô khoanh tay cuối đầu chào chú thiếm giống hệt các cô con gái nhà gia giáo thời thập niên 50,60…
- Dạ con xin kính chào chú thiếm…
Chú Bảy quá ngạc nhiên nhưng cố trấn tĩnh và len lén nhéo vào lưng thằng Hạnh một cái đau điếng. Tội nó giấu hai ông bà…nó cua dính con Đào và bây giờ chuẩn bị rước nàng về dinh mà còn giấu, giấu đến phút cuối…
Mẹ Đào bước tới…
- Chào anh chị, anh chị là cha mẹ đỡ đầu của cháu Hạnh?
- Dạ vâng, chào chị…
Hai bà nhìn nhau…từng biết mặt nhau, gặp nhau nhiều lần ở hội chợ Tết ở Sydney đây mà…Ngồi vào bàn uống trà, mẹ Đào từ từ nhớ lại và ngẫm nghĩ…chắc nhờ bà nầy mà thằng Hạnh biết hết các “bí mật quốc phòng” của con gái bà…
Hai bà nhìn nhau mà không ngớt cười mĩm….
Ben Trần::
Muốn gởi bài này cho bạn bè,
xin bấm mouse chọn
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.



0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.