Friday 23 August 2013

Điềm trời: sư tử mà biết sủa!

đoàn xuân thu.
Thưa quý độc giả thân mến!
Người viết tin chắc như bắp rằng quý vị cũng đã đọc chuyện Tề Thiên của Trung Quốc. Chuyện về con khỉ có nhiều phép thần thông, biến mình thành ra hàng trăm, hàng ngàn con khỉ khác, giống ‘hịt’ mình, mà bây giờ cả ngàn năm sau mấy ông Tây gần đây mới làm được, gọi là nhân bản. Tây chỉ lấy một tế bào gốc rồi nhân bản ra; chỉ từ một tế bào gốc mà làm ra được một con cừu đặt tên là ‘Cừu Dolly’; còn Tề Thiên thì hay hơn nhiều, lúc thì hóa thành cục đá, cục đất lúc thì thành em ‘xinh’, vũ sexy nữa chớ!


Chính vì thừa hưởng sự thông minh láu cá của tổ tiên mình như vậy nên thời nầy mấy chú, thiếm ba Mao Trạch Đông mới bắt chước ông tằng tổ Tề Thiên của mình mà hô phong hoán vũ, biến hóa tùm lum tà la. Nếu có chức, có quyền thì biến đất người ta thành đất của mình, vợ của người ta, nếu đẹp như Cũng Lợi hay Chương Tử Di thì thành vợ ‘bé’ của mình. Còn nếu không phải là ‘con cháu các cụ cả’ để được làm xếp lớn như Bạc Hy Lai, Bí Thơ Trùng Khánh mà phải cạy cục, lạy lục, nịnh bợ mới vớ được cái ‘job’ bé tẻo teo, là làm xếp nho nhỏ của một cái sở thú… thì biến con chó ngao Tây Tạng thành con sư tử để xí gạt người coi mà kiếm bạc cắc?

Chuyện rằng thành phố Tháp Hà, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, bà Liu dẫn con trai mình đến sở thú để dạy cho nó biết phân biệt tiếng kêu của các loài động vật khác nhau. Khi con trai 6 tuổi chỉ vào chuồng sư tử và nói rằng: “Má ơi! Con sư tử nầy nó sủa y như con chó kìa!”. 

Quả thật, trong chuồng, không thấy sư tử đâu mà chỉ thấy một chú chó ngao Tây Tạng to lớn với bộ lông dài thườn thượt.
Sư tử biết sủa trong sở thú Trung quốc
(hình vietyo.com)

Tốn 15 nhân dân tệ mua vé vô coi mà bị gạt, tức thiệt, nên bà càm ràm: “Cái sở thú nầy đã xí gạt mẹ con tui một cách trần trắng trợn quá!”.

Liu Suya, viên quản lý sở thú, chống chế cho biết con sư tử châu Phi vắng mặt có lý do, vì được gởi đi để nhân giống nên để chú chó đóng thế vài bữa vậy mà?! Có gì đâu mà ầm ĩ? Bảo Tàng Viện Trung Quốc còn chưng đồ giả hằng hà sa số; còn tụi tui giả có chút xíu mà. Khó gì mà khó dữ vậy?

Nhưng dân Trung Quốc bị xí gạt nhiều lần quá rồi, ầm ầm lên, phản đối; nên cuối cùng thì ban lãnh đạo sở thú đành thú thiệt, đứng ra xin lỗi và tạm đóng cửa để mà “sửa chữa’.
Thật nực cười là ở thế kỷ 21 rồi mà sở thú này còn dám dùng chó ngao Tây Tạng để đóng giả sư tử châu Phi?! Bộ tính lấy muối ớt chà vô mắt tụi tui sao chớ?

Theo người viết thì cái chuyện ruồi bu nầy nó xưa như trái đất. Vì hồi tạo thiên lập địa tới giờ, mấy chú ba là vua làm hàng dỏm, cho nên mới có câu là: ‘Made in Hong Kong bên hông Chợ Lớn’ là vậy!

Hết chuyện Tàu thì mình nói chuyện Tây, bò qua Pháp, ở Liên Hoan Phim Cannes, có ông Denis Carre cũng làm đồ giả, giả bộ làm Psy, ca sĩ Hàn Quốc nổi tiếng với màn ‘ngựa phi ngựa phi đường xa, tiến lên đường nắng cháy lóa lóa’ …gọi là ‘Gangnam’s style dance!’.

Y đã gạt được khối người, kể cả ban tổ chức Liên Hoan Phim, được ăn chực, uống chùa, được chụp hình chung với người đẹp diễn viên, người mẫu khác nữa kìa!

Chú Củ Sâm nầy tay nghề lừa đảo cũng thuộc hạng thượng thừa so với Chú Ba thì kẻ tám lạng người nửa cân!

Nhưng hỏng phải là dân Trung Cộng, dân Đại Hàn chơi đồ dỏm không đâu mà ngay cả những nước văn minh Bắc Âu như Na Uy ông Thủ Tướng cũng chơi đồ dỏm như thường.
Giả làm Psy
(hình fastflexer.blogspot.com)

Ô ng Thủ Tướng Na Uy Jens Stoltenberg, lãnh tụ Đảng Lao Động, gần ngày bầu cử, bèn đóng vai tài xế taxi dỏm, đi rước khách và nói rằng để lắng nghe ý kiến của cử tri về những vấn đề mà họ quan tâm. Đó là do ổng nói vậy chớ sự thực là vì ổng ngồi cũng hơi lâu… lâu, từ năm 2005 tới nay, nên dân Na Uy cũng hơi ‘ớn chè đậu’ ổng rồi!

Phần, lúc ổng ngồi, thì xảy ra vụ nổ bom ở thủ đô Oslo, rồi thảm sát, bắn giết, làm chết tới 77 người trên một hòn đảo do Anders Breivik thủ ác năm 2011. Làm Thủ Tướng mà để mấy em thanh, thiếu niên nầy bị bắn chết một cách tức tưởi, oan ức như vậy đáng lẽ ổng phải lên ti vi mà xin nhận ‘Lỗi tại tui!” rồi từ chức cho rồi. Đằng nầy chỉ có ‘cha’ xếp sòng cảnh sát đi ‘đong’; còn ông số 1, ‘number one’ thì lại muốn ngồi lì. Coi kỳ quá xá há!?
Vì mùa bầu cử tới bên chưn, muốn ngồi nữa không chịu đi đâu hết ráo, nên ông Thủ Tướng nầy lại hóa phép thành tài xế taxi, có ghi hình để lên ti vi mà quảng cáo. Rồi ông cũng thú nhận với một hành khách là 8 năm nay ông chưa cầm tới cái vô lăng. Phải rồi, làm lớn là phải ngồi cho người ta lái, mình ngồi chơi cho nó mát… cái giò… giữa?!

Trong chiếc taxi Mercedes màu đen, hành khách đi không phải trả tiền; còn ông Thủ Tướng mặc đồng phục tài xế đàng hoàng. Sướng nhé! Một bà cụ hành khách nhận ra cái bản mặt của ông Thủ Tướng, bèn đưa ra ý kiến là lương bổng của mấy xếp lớn trong chánh phủ cả triệu kroner, tiền Na Uy, năm là bất công lắm đó nghe! Bà cụ nói: “Đừng làm như vậy mới là phải… phải!”. Tuy nhiên có một cụ ông hành khách, khoái cái cách thăm dân cho biết sự tình mới lạ của ngài Thủ Tướng thuộc Đảng Lao Động nầy bèn hứa: “Được rồi! Chuyến nầy tui sẽ bầu cho Lao Động!”. Vậy là ổng được thêm một phiếu đó nha!

Một tờ báo Na Uy không thích cái lối quảng cáo ‘người tài xế taxi giả danh’ một cách trần trắng trợn như thế nầy, bèn hỏi xỏ ông: “Nếu Thủ Tướng thất cử lần nầy thì có về chạy taxi hông? He he!”
Thủ tướng Na Uy lái Taxi
(hình www.belfasttelegraph.co.uk)

Ông xuống nước, năn nỉ: “Cho tui một nhiệm kỳ nữa đi; tui sẽ phục vụ nhân dân nhiều chuyện hệ trọng hơn là làm tài xế taxi mà!”.

Riêng người viết chỉ có một cái thắc mắc cỏn con là: Không biết ông Thủ Tướng nầy có phạm luật, phạm lệ gì không? Vì không phải làm Thủ Tướng, nhứt là ở mấy cái xứ tự do nầy muốn làm gì là làm đâu. Xứ cộng sản thì miễn bàn. Làm tài xế taxi là phải có ‘lái sần’ nha, phải có bảo hiểm cho tài xế lẫn hành khách. Lỡ xảy ra tai nạn là còn có người đền chớ. Vừa lái vừa nói chuyện với hành khách, không chịu dòm trước với dòm sau là nguy hiểm lắm à! Nếu tui là cớm Na Uy, tui sẽ chặn xe taxi ổng lại, xét giấy rồi biên cho ‘Ngài’ một giấy phạt để cho ‘Ngài’ bỏ cái tật làm đồ giả!

Tuy nhiên giả làm tài xế taxi của ông Thủ Tướng Na Uy nhằm mục đích quảng cáo tranh cử mà so với cái giả của Việt Nam ta thì thua xa lắc, xa lơ, thua hàng trăm, hàng ngàn cây số.

C huyện rằng hôm thứ Sáu ngày 9/8 tại chùa Pháp Hải, huyện Bình Chánh, chỉ vài ngày trước khi chư tăng ni chấm dứt ba tháng cấm túc, tu tập kéo dài từ tháng tư đến tháng bảy âm lịch, được gọi là An cư kiết hạ.

Vậy An cư kiết hạ là gì? An cư kiết hạ là pháp tu hành của các vị xuất gia trong ba tháng hạ. Bắt đầu từ ngày Ðản Sinh của Ðức Phật Thích Ca (15/4 âm lịch) cho đến ngày Lễ Vu Lan (15/7 âm lịch). Trong ba tháng ấy, Tăng chúng tập họp trong một ngôi chùa, ở một chỗ thanh vắng, để chuyên lo tu học, không làm một việc gì ngoài sự tu học để tinh tấn đạo nghiệp.

Nhưng tại sao Tăng chúng lại chọn ba tháng mùa hạ để tu học? Vì đó là mùa mưa gió, cũng là mùa sanh sản của các loài sâu bọ. Ðể khỏi dẫm đạp, giết hại các loài sanh vật nhỏ bé, trái với từ bi, nên trong ba tháng hạ, các vị xuất gia không được đi ra ngoài.

Ngoài ra, người tu hành cần phải tìm chỗ an tịnh, chuyên tu thiền quán mới mong có kết quả. Trong một năm để chín tháng truyền bá chánh pháp, ba tháng còn lại hoàn toàn dành cho sự tu học.

Người đời lấy năm sanh mà kể tuổi. Người xuất gia trong đạo Phật lấy số kiết hạ làm tuổi. Một người chưa kiết hạ là xem như chưa sinh ra thì chưa có tuổi nào. Người kiết hạ hai lần thì được hai tuổi.
Ni cô mặc quân phục, đội nón tai bèo
(hình Phatgiao.org.vn)

Ngày rằm tháng bảy là ngày thọ tuổi của người xuất gia, người nào tuổi đạo cao thì được tôn trọng, được ngôi thứ cao trong Tăng chúng, được nuôi dạy, truyền giới pháp cho người tin vào Phật Pháp.

Vậy mà cái Hội Liên hiệp Phụ nữ huyện Bình Chánh ‘mắc ôn, mắc dịch’ nầy khi chấm dứt mùa An cư kiết hạ năm nay lại chỉ đạo nhà chùa: cho các ni cô cởi áo nâu sồng, mặc áo tứ thân và những trang phục sặc sỡ, diêm dúa ra sân khấu mà múa hát. Đi xa hơn nữa, còn cho các ni cô mặc quân phục, nón tai bèo, cầm súng giả, ra sân khấu bắn ‘pằng pằng’, rồi nhảy cà tưng, cà tưng, (‘Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi. Nào có sá chi đâu ngày trở về? Nghĩa là một đi không trở lại? Đi luôn?) nhằm đẩy mạnh phong trào rèn luyện của ni cô (!?).

Vậy mà có người vỗ tay nhen! Đó là Thượng tọa Thích Huệ Minh, Phó Ban Trị sự GHPGVN huyện Bình Chánh phát biểu khen: “Mô hình này thật hay, mang nhiều ý nghĩa. Vì vậy, cần phải mở rộng và phổ biến cho các cơ sở tu viện trong mùa An cư kiết hạ những năm sau"?!

Lập lờ đánh lận con đen diễn ra hà rầm trên thương trường, trên chính trường, giờ lại còn len sâu vào đạo đức tôn giáo. Đây là một thành công vượt bực đáng khen của Hội Liên hiệp Phụ nữ huyện Bình Chánh? Trời ạ!

Phật tử trong và ngoài nước nghe thấy đều chắc lưỡi lắc đầu.Thật ngao ngán thế đạo, tình đời!!!

Người ta tự hỏi: “Sao không để các ni cô mặc áo lam, áo nâu, hát những bài đạo ca như Mẹ hiền Quan âm, Mục Kiền Liên, Phật Giáo Việt Nam, Trầm hương đốt hay Bông hồng cài áo (Nhất Hạnh - Phạm Thế Mỹ), Lòng mẹ (Y Vân), Mẹ yêu con (Nguyễn văn Tý), Tình cha… vv...” nhân Mùa Vu Lan. Còn hoạt động xã hội thì làm việc từ thiện, kiếm tiền nuôi dưỡng cô nhi, quả phụ, những người già yếu neo đơn hay người tàn tật… Thiếu gì chuyện phải làm! Đâu cần cái kiểu quái đản là cho các ni cô mặc quần áo bộ đội, đội nón tai bèo, cầm súng giả… (vốn dĩ xa lạ với đức từ bi, nghiêm cấm sát sanh của đạo pháp), nhẩy cà tưng cà tưng ngay cả trong sân chùa?

Trước đây, trên các trang mạng loan tin các sư Trung quốc ôm súng tập bắn, tay trong tay dắt gái đi bách phố, sắp hàng mua hot dog, đánh bài trên xe lửa với gái... Bây giờ đến Việt Nam, trước tình hình chánh trị, kinh tế của đất nước rối như một mớ bòng bong, rối như canh hẹ thì đạo, đời lại lẫn lộn thế ư?

Do đó đi tu là đi tu, tu là để giúp đời. Đi tu không phải là đi làm văn công như vợ Tập Cận Bình, người đẹp Bành Lệ Viên, leo cao, đeo tới cái lon thiếu tướng, nhờ hát, ca ngợi xe tăng đàn áp đẫm máu, cán bừa sinh viên biểu tình đòi dân chủ ở Thiên An Môn, Bắc Kinh hồi năm nẩm.

Báo chí quốc doanh trong nước ‘ngạo’ Sở Thú Trung Quốc có con sư tử mà biết sủa, mắc cười ha hả, he he… nên quên coi lại cái bản mặt mình trong kiếng; thì ôi thôi! Nó cũng lọ nghẹ không hà!

Còn người viết, thưa quý độc giả thân mến khi thấy mấy ni cô mặc áo, quần bộ đội, đội nón tai bèo, cầm súng, bắn ‘pằng pằng’, nhẩy cà tưng cà tưng ở Việt Nam; còn ở Trung Quốc, sư tử mà biết sủa thì cho đó là điềm trời báo cho biết là: Chế độ nào dựa trên sự dóc láo, dóc từ trên xuống dưới, dóc từ trong ra ngoài, dóc từ đời đến đạo thì chắc sẽ cáo chung thôi!
Đời thì ‘mạt’ vận!
Đạo thì ‘mạt’ pháp!
Dân thì ‘mạt’ rệp!
Hỏng chóng thì chầy chuyện gì tới là phải tới!
Tin ‘tui’ đi!

đoàn xuân thu.
melbourne.
Muốn gởi bài này cho bạn bè, 
xin bấm mouse chọn 
Twitter, email, Facebook hay Google+ 
ở lề bên trái.





0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.