Thursday 8 November 2012

Tôi đi học

"Hàng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường."

Chắc nhiều bạn đọc biết đọan văn trên của  nhà văn Thanh Tịnh. Riêng tôi cái ngày đầu cắp sách đến trường không có cái vẽ đẹp nên thơ như Thanh Tịnh đã viết mà thật là  rối rắm.
Tôi còn nhớ: khi đó đã lên năm hay sáu chi đó, cả ngày chơi lêu lỏng. Cho đến một hôm vào buổi tối trước khi tôi đi ngủ ba mẹ  dỗ dành: "Con đã lớn... con  phải đi học. Nay con đã có hai em (một trai và một gái) nên con đi học để làm gương cho các em.."

Tôi nào có thích cái chuyện đi học. 
Long nhong chạy chơi với lũ trẻ cùng xóm chẳng phải vui hơn sao? Nhưng nghe ba mẹ nói quá tôi cũng  xiêu lòng nhưng với một điều kiện là ba tôi phải chở tôi đến trường bằng chiếc xe Mobylette của ông mới đặng.

Xe Mobylette
(Hình do tác giả  lấy từ Internet)

 Gì chớ đó là chuyện nhỏ đối với ông vì bạn đọc có biết chăng, nhà tôi chỉ cách trường chưa đầy một trăm thước. Đó là trường mẫu giáo cho cả trai và gái độ. Trường có khoảng bốn năm chục học sinh gì đó. Ngôi trường mà thường ngày tôi vẫn chạy chơi ngang đấy mà!
Thế là sáng hôm sau, khi ba mẹ chuẩn bị quần áo cặp sách, tôi leo lên ngồi sau xe của ba. Ba lấy trớn đạp đi cho máy nổ. Xe chạy không đầy hai phút là ngừng ngay trước cổng trường. Đám con trai con gái đang giờ chơi vội chạy đến sát hàng rào trường nhìn tôi chăm bẳm. Tôi quíu quá nói với ba  "Con không đi học đâu".
Ba dỗ tôi bảo xuống xe để ba đưa vào lớp gặp cô giáo. Ông nói cách chi tôi vẫn không xuống. Tôi nắm cái yên xe chặt khừ. Có gỡ cũng không ra.
Thế là ông đành chở tôi về nhà với lời hăm he đủ thứ. Ngay tối đó cả nhà -- từ ba mẹ đến anh chị -- đều lên tiếng vừa thuyết phục vừa dọa nạt buộc tôi phải đi học. Khi không thấy còn đường nào thoát khỏi đi học tôi ra một điều kiện khác "Mỗi ngày tôi đi học phải có anh hay chị đưa tôi đi và phải vào trong lớp ngồi cùng với tôi. Nếu không  tôi không đi".
Thế là ngày hôm sau tôi cắp sách đi học vào lớp với ông anh lớn đi hộ tống và cũng là “học sinh bàng thính của lớp mẫu giáo”.
Cô giáo sắp cho anh tôi ngồi ở bàn cuối lớp, tôi ngồi gần dãy bàn trên gần cô giáo. Ngồi tập viết thế mà cứ năm phút tôi quay cổ lại nhìn xuống sau lớp xem anh tôi còn ngồi đó không, nếu còn tôi vẫn yên tâm học!!! Ngày kế tiếp đến phiên chị tôi, được đâu chừng hai ba hôm chi đó thì có chuyện xảy ra, anh chị tôi cũng phải đi học, cũng có bài vở phải làm. Ai đâu mà cứ theo tôi vào lớp mẫu giáo làm học sinh bàng thính hoài được . Thế là khi tôi đang tập đồ, anh hay chị tôi lẻn theo cửa sau mà về nhà. Khi quay lại tôi chẳng thấy bóng dáng anh chị đâu.

Vậy là có chuyện.
Tôi quẳng viết lên bàn, chẳng có đồ viết chi nữa. Cô giáo nói cách chi cũng tôi không nghe, không làm. Cô đành bỏ mặc tôi ngồi đó...
Chuyện chưa hết ở đây, một đỗi sau con bé ngồi cạnh thầy tôi "tịnh khẩu như đồng" mới lên tiếng bảo tôi cầm viết lên mà viết. Thế là tôi cầm cây viết chì lên: nhưng không phải để viết mà là đâm cho con bé một phát vào mặt. May mà không trúng mắt. Con bé khóc òa và cô giáo chạy tới phạt tôi mấy thước kẻ vào tay và bắt ra ngồi cuối lớp chờ anh chị tôi đến đón.
Về nhà, hẳn bạn đọc đã biết kết quả ra sao? Tôi ăn no đòn. Từ đó tôi mới chịu đi học  và vào lớp một mình.
Mấy mươi năm đã qua mà tôi vẫn nhớ ngôi trường mẫu giáo năm xưa. Ngày nay, tôi tự hỏi: tại sao mình lại kỳ cục đến như vậy?  Chuyện nghĩ lại thật buồn cười!  Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của "ngày xưa còn bé".
Sơn Lư

2 comments :

  1. Chuyện ngày xưa còn bé của ông Sơn Lư hấp dẫn thật ! Ngòi bút kể truyện tuyệt vời của ông cũng làm tôi hồi hộp đến phút cuối....Tôi cũng sẽ bắt chước ông kể lại chuyện ngày xưa còn bé của mình...đang moi móc trong ký ức đây...
    Ben tran

    ReplyDelete
  2. Tôi có một kỷ niệm rất là xấu hổ, nhưng không phải là ngày xưa còn bé mà đã khá lớn rồi,thật ra là cỡ tuổi teen, nhưng phải đợi giang hồ im ắng mới dám kể

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.