Tuesday 6 November 2012

Kỷ niệm tuổi học trò


Cách đây mấy tuần, tôi được OG3T yêu cầu viết bài cho Blog Việt Luận,
tôi có trả lời thật sự không rãnh lắm để viết.
Nhưng hôm nay cũng ráng giúp OG một tay
 gửi lên blog một chút kỷ niệm thưở còn học tiểu học
.... để cho vui vậy thôi.
***



Trường làng.
(Hình do Sơn Lư gởi)
Ngôi trường tôi học cho các lớp tiểu học (lớp năm lớp tư gì đó) tuy ở trong thành phố nhưng phải nói là rất nên thơ. Đó là trường Đình Phú Nhuận. Gọi là trường Đình vì nằm ngay trong đình Làng Phú Nhuận. Trước mặt trường là bót cảnh sát và cóđường rầy xe lửa nằm giữa trường và bót. Trường chỉ có 2 dãy lớp, bên trái là đình làng có xây dàn cho dân chúng ngồi coi theo dạng bậc thang, sâu về phía trong là nhà ông từ giữ đình. Khu vực chung quanh rất mát vì có mấy cây đa cao tỏa bóng mát cho lũ học sinh chơi đùa.

Cái kỷ niệm mà tôi nhớ mãi không quên và phải nói là cho đến bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn còn xấu hổ. Ngày hôm đó: sau giờ ra chơi, tôi vào lớp và ngồi chưa ấm chỗ. Tôi mắc trung tiện. Chột bụng đánh rắm nhẹ một cái. Chẳng may sao lại ra cho một quần.
Trời ạ, biết làm sao đây? Cô giáo người Bắc đang có bầu và rất dữ. Bình thường đã dữ nay có bầu, cô trông còn quạu quọ hơn. Tôi làm sao dám đứng lên nói cho cô biết cái "tai nạn" này? Lại còn sĩ diện nữa vì cả lớp đông như vậy mà có con trai lẫn con gái học chung nửa chớ? Thôi thì mặc tới đâu hay tới đó.
Nhưng trời đâu có thương kẻ khù khờ như tôi. Không đầy năm phút sau hai thằng bạn ngồi bên cạnh nhận ra mùi hương không thể ngửi được chẳng biết từ đâu. Cả hai vội nói: Thúi quá! chắc có đứa nào đạp cứt. Tôi cũng nói tỉnh: Tao đâu có biết! Thế là hai thằng cuối xuống nói đâu thử lật dép lên xem coi có đứa nào đạp cứt không.
Tôi cũng giả vờ lật dép lên cho bọn nó thấy dép tôi đâu có c....!!
Nhưng than ôi! Khi cuối xuống nhìn dép vì ngang phía bàn tọa của tôi nên chúng biết ngay tác giả là tôi.
Chẳng chút chần chờ nó mạnh dạn đứng dậy giơ tay phát biểu: Thưa cô, trò này ỉa đùn trong quần.
Tôi thiếu điều chỉ muốn đất nứt ra để độn thổ ngay mà thôi. Cô giáo nghe nói liền đùng đùng đi xuống chỗ tôi ngồi, nắm lấy tai tôi véo xoăn tít, kéo tôi đứng lên và chì chiết: ỉa đùn tại sao không nói...(thử hỏi bạn ở vào cái tuổi trẻ con như vậy làm sao mà dám nói). Rồi cô lôi tôi ra giao cho ông Từ.

Ông Từ giữ đình rất ôn hòa. Ông không có một lời trách móc tôi hay la lối chi cả. Ông bảo tôi đến ngồi cạnh lu nước ngoài sân nhà ông. Tôi cởi quần ra và ông lấy gáo rửa cho tôi. Ông dội nước và rửa bằng chân (như mẹ tôi vẫn làm cho tôi khi ở nhà).
Đâu đó xong xuôi ông lấy cái quần cụt của con trai ông cho tôi bận, và dặn tôi hôm sau giặt mang trả lại. Tôi cám ơn ông lắm lắm.
Cái khổ thứ hai khi trở lại lớp là bị cả lớp chế giễu. Khi đứng sắp hàng vào lớp, đám con trai chẳng đứa nào muốn đứng chung. Chúng xô đấy tôi. Thằng nào người Nam thì bảo là "đồ ỉa trịnh". Thằng người Bắc bảo là "ỉa đùn". Chúng cứ xô qua xô lại như vậy một hồi tôi lọt ra đến cuối hàng và chẳng đứng chung với đứa nào. Về nhà, hôm đó tôi chỉ biết vùi đầu khóc với mẹ. Mẹ an ủi tôi và giặt cái quần của con trai ông Từ để hôm sau tôi mang trả lại cho ông.

Tôi còn chịu cái cảnh chế giễu (abuse) đó một thời gian dài. Tôi không nhớ là bao lâu. Nhưng kỷ niệm này vẫn còn mãi không quên. Bây giờ tôi vẫn nhớ ngôi trường đình, nhớ ông Từ giữ đình và vẫn không quên cô giáo không có chút thương xót đứa học trò tiểu học khờ khạo là tôi !!!!
Bạn đọc, cói ai lâm vào hoàn cảnh bi đát đau thương như tôi không?
Sơn Lư

2 comments :

  1. Ôi ! thời thơ ấu dễ thương ấy nay còn đâu ? kỷ niệm là chiếc gối êm ả cho tuổi già , tuổi già sẽ vô vị biết bao nếu không có những kỷ niệm này, đúng không ? nếu còn kỷ niệm gì thì kể cho bạn bè trên blog biết để cùng chia xẻ những êm đềm ngày ấy nhá.Cám ơn nhiều

    ReplyDelete
  2. Đọc xong bài viết này, tôi nhớ lại thời thơ ấu của tôi cũng không khác bạn Sơn Lư bao nhiêu, nhưng tôi là cô bé lớp 1 thời đó nên còn "thê thảm" hơn bạn nhiều. Số là, năm xa xưa đó, cô giáo dạy lớp 1 rất ư là khó tính, ra lệnh cho học trò chỉ được quyền đi toilet trong giờ ra chơi mà thôi, nhất là nếu vừa vô học hoặc vừa ra chơi vào lớp thì đừng mong cô thông cảm. Hôm đó vì ra chơi , ham vui lo giỡn đùa với bạn bè, đến khi chuông vào lớp thì sợ vào lớp trễ sẽ bị cô giáo phạt, thế là tôi hy vọng mình sẽ ráng được cho đến giờ về. Nào ngờ đâu, nín không được,thế là dòng nước từ từ chảy xuống cuối lớp. Đám bạn ngồi cuối lớp la lớn: "thưa cô, nước ở đâu chảy uống đây nè cô!" Cô giáo bước xuống nhìn , xem xét ...cuối cùng thì chẳng khó gì để tìm ra "thủ phạm". Cô nhẹ nhàng bảo tôi về nhà thay đồ chứ không la mắng chi cả, khi thấy tôi cúi gầm mặt thúc thít!!!
    Cô giáo thì thông cảm, nhưng bạn bè thì không, chúng nó cười ồ chế giễu ...Từ đó tôi mang tên "đái dầm" suốt niên học,không phải chỉ ở trường tôi bị chọc đến phải núp một chỗ mỗi lần ra chơi, không có một đứa bạn nào chơi chung, mà còn mỗi lần chúng nó đi ngang qua nhà tôi là chúng đồng thanh la lớn "con đái dầm". Bởi thế tôi hay kiếm cớ để nghỉ học -vì đâu dám nói cho cha mẹ biết-thế là lại bị đòn thêm! Kéo dài cả một năm học, tôi trở nên mất tự tin, nhút nhát...May mà sau năm học đó , vì ba tôi quân nhân nên di chuyển đi nơi khác, thế là tôi thoát nạn! Xin chia sẻ với bạn Sơn Lư, người đồng cảnh ngộ với tôi! Ôi, thời thơ ấu mà sao khổ thế?
    Vy Nguyễn

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.