Monday 22 October 2012

Phép lạ (1)



Tôi xin chia xẻ câu chuyện có thật của gia đình tôicho mọi người trên blog được đọc, mong rằng sẽ giúp được ít nhiều cho những ai đang đi vào tuyệt vọng.
Tôi gởi kèm hai tấm ảnh của con tôi để mọi người biết tình trạng hiện giờ của con tôi.
Cảm ơn mọi người.
Kim Nguyễn

***

Có ai trong chúng ta tin tưởng 
những điều thiêng liêng huyền bí? 
Hoặc có ai đã một vài lần trong đời 
rơi vào cực cùng tuyệt vọng 
nhưng rồi một phép lạ nhiệm mầu 
đã nâng đỡ và đưa bạn ra khỏi nỗi tuyệt vọng đó không?


Hôm nay tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật đã xảy ra cho chính gia đình và bản thân tôi.

Gia đình tôi là đạo Phật chính gốc, mẹ và Nội tôi rất siêng năng đi Chùa lễ Phật, nhưng bản thân tôi thì không tin ở những điều huyền bí, tôi luôn tâm niệm "Phật ở Tâm",con người sống ngay thẳng, không làm điều trái với lương tâm,ấy là đã đi đúng đường Phật dạy. Sau này khi lập gia đình thì chồng tôi lại là người Công Giáo, tôi không theo đạo chồng và đạo ai nấy giữ, tôi không đi Chùa mà cũng không đi nhà thờ.

Trong đời tôi cũng có nhiều lần rơi vào khốn khó nhưng đều vượt qua và tôi cho rằng mình gặp may mắn. Mãi cho đến tháng 7 năm 2011, một chuyện đau lòng xảy ra cho tôi, và sau khi vượt qua tôi mới tin rằng có Phép Lạ.

Cậu con trai út của tôi năm 2011 vừa tròn 17 tuổi, cháu rất thông minh, học giỏi, cháu lấy được học bổng của một trường tư nổi tiếng ở Melbourne. Ngày 9/7/2011 cháu được nghỉ 3 tuần holidays, cháu xin phép đến nhà bạn ở biển Venus Bay chơi một tuần. Sau đó sẽ bắt đầu miệt mài ôn thi cho kỳ thi tốt nghiệp lớp 12.


Ngày đi, tôi chuẩn bị cho cháu đầy đủ, và như mọi lần tôi dặn dò cháu: 
"Đi chơi nhớ cẩn thận nha con."
 Cháu hôn tôi vừa cười vừa đáp:
 "Con biết rồi mẹ, con lớn rồi mà".

" Lên đến nơi nhớ gọi cho mẹ".

" Dạ, con biết rồi"

Vừa lên đến là cháu gọi cho tôi báo bình yên như lời đã hứa.

Ngày thứ hai, khoảng 3 giờ chiều, tôi có ý trông ngóng cháu sẽ gọi, thì chuông điện thoại reo vang:

- Có phải bác là Kim không? Cháu là Daniel bạn của Steven, xin báo cho bác biết Steven gặp tai nạn rồi. (Daniel là người Úc).

Tôi rụng rời tay chân, đứng không vững:

-Tai nạn gì? Nó có sao không?

-Tai nạn xe. Hiện nay đang bất tỉnh. Có đội cấp cứu ở đây và đang chờ máy bay trực thăng chở Steven về Melbourne.

Người tôi lạnh toát. Nước mắt chảy dài, tôi báo cho chồng tôi biết, đồng thời gọi thẳng cho nhân viên cấp cứu để biết rõ tình trạng của cháu. Tôi được biết cháu đang chơi skate board với bạn thì một chiếc xe hơi chạy lạc tay lái tông vào cháu. Đầu cháu đập mạnh xuống đất bất tỉnh. Trong lúc máy bay chở cháu về Melbourne thì vợ chồng tôi đã có mặt tại bịnh viện Alfred, một bịnh viện chuyên về não số một ở Melbourne.

Trực thăng vừa đáp xuống là cháu được đưa vào phòng mổ ngay lập tức. Sáu tiếng đồng hồ như ngồi trên đống lửa, tôi đã khóc không ngừng. Rất may cho cháu ngày hôm ấy vị bác sĩ mổ cho cháu là Professor, ông ấy cho biết vì máu tràn đầy trong não nên chèn ép não. Họ bắt buộc phải cưa nửa sọ đầu của cháu ra để tránh tình trạng máu đè ép não.

Nhìn đứa con yêu dấu nằm mê man trong phòng ICU tôi thực sự đứng không vững. Chồng tôi phải ôm xốc tôi lên. Tôi hỏi khi nào thì cháu có thể tỉnh lại? Bác sĩ cho biết họ không thể biết được. Trường hợp của cháu có thể 3 tháng, 6 tháng, một năm, hai năm.... 

Steven được bạn bè thăm khi  nằm bệnh viện

Đọc tiếp Phép Lạ (2)

0 comments :

Post a Comment

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.