Chiều nay bước
ra sân sau gom những chiếc lá vàng khô, tôi ngạc nhiên nhận ra rất nhiều
những nhánh cây nhỏ rơi vãi đầy bên gốc hoa Mua. Ngẩng đầu lên phía trên xa xa
gần mái nhà, tôi chợt hiểu vì sao.
Sát mái nhà
ngay ống thoát nước của máng xối là đôi chim câu đang xây tổ trên ấy. Hằng ngày
tôi nghe tiếng lạch xạch vỗ cánh bay đi rồi bay về cơ man không
biết bao nhiêu bận của chú chim trống. Hóa ra chú chăm chỉ cần mẫn như cả
đời chỉ có mỗi việc này thôi, chú miệt mài bằng cả trách nhiệm của người cha
trong tương lai và cũng có thể chú làm bằng tất cả tình yêu thương dành cho
nàng chim mái xinh xắn, đang nằm mơ màng nhẫn nha đón từng nhánh cỏ để đan bện
chiếc tổ chuẩn bị cho những đứa con thơ. Nàng ta vụng về và chắc lơ đễnh thế
nào mà đến độ mấy ngày qua rồi chưa thấy cái tổ hình dáng ra sao cả. Mỗi chiều
hai vợ chồng vẫn cứ phải qua đêm trên ống máng xối lạnh ngắt, không có lấy một
tí rơm rạ nào ủ ấm đôi chân!
Nhìn đống nhánh
cỏ bên dưới tôi lắc đầu thương cho chú chim trống,đúng là công dã tràng!
Nhìn chúng với
mối thương cảm không biết phải giúp chúng như thế nào, khi ngày "khai hoa
nở nhụy" của nàng chim mái gần kề, chắc là trứng sẽ rơi vỡ mất! Chúng
có hoảng loạn khi đánh mất con?
Nhìn điệu bộ
nàng chim mái chắc là giương hai mắt tròn xoe (mắt bồ câu mà!)
ngơ ngác, rồi chú chim trống bực tức gù gù trong họng thì nàng cũng chỉ nghiêng
nghiêng, dáo dác chớp chớp mắt coi cũng có vẽ hối tiếc lắm mà thôi, chứ có biết
làm gì hơn !
Cái lúng túng
vụng về, ngây ngô của đôi vợ chồng trẻ mới ra riêng, chưa có một chút kinh
nghiệm sống nào ở đâu cũng thế. Trước khi một cổ máy quay đều thì nó cũng đã
trãi qua bao lần chỉnh sửa và khi đã lăn lông lốc vào cuộc đời nó cũng khá
nhiều phen cần thay chổ này,vá chổ kia, nâng bên trái hạ bên phải, nặng hơn có
khi phải rã máy...thay cái mới nữa kia! Và để có kinh nghiệm thì cái giá phải
trả của nó ít thì vã mồ hôi, sôi nước mắt nặng nề hơn có khi tan nát cả con tim
và hỏng cả một cuộc đời!
Như đôi chim
câu chúng ta hãy nhớ lại những ngày đầu tập tễnh làm vợ chồng, rồi làm bố
mẹ, làm ông bà...có biết bao chuyện để phải kể cho nhau nghe, vui có buồn có,
hạnh phúc có, khổ đau có, những day dứt khó nguôi ngoai hay những xót xa làm
cay khóe mắt, những phút mà đôi khi chúng ta ao ước bằng câu "Giá như ngày
ấy..." hoặc "Ước chi..." phải không các bạn?
Mộng Huyền
(do BlogVietLuan đăng giúp.
Mời bà con gởi bài bằng cách email cho blogvietluan@gmail.com hay onggiabatri@gmail.com .
Bà con có thể đăng cảm nghĩ về bài này
Nếu bạn đọc không muốn đề tên của mình khi gởi lời bàn thì chọn Anonymous trong phần "Comments as:"
ReplyDeleteSau khi đánh lời bàn, xin bạn đọc bấm vào nút Publish.
Lời bàn sẽ chuyển vào hộp thơ của OG3T và OG3T đăng lên blog giúp bạn
OG3T
ReplyDeleteĐọc bài này, OG thoắt nhớ lại ‘Ngày xưa ấy …’ của mình.
OG tự nghĩ sẽ viết vài hàng về ‘Tuổi đôi mươi…”
Có những chuyện tuổi đôi mươi mới dám làm. Thí dụ báo chí viết bằng chữ Anh thường có mục “25 chuyện người ta phải làm trước khi qua tuổi 25”! ( Vì qua tuổi đó, người ta không dám làm nữa). Như là
qua Tây Ban Nha chạy trước con bò điên sổ chuồng,
nhảy từ tháp cao xuống đất ở New Zealand,
làm quen với anh chàng / cô nàng đang sống ở một nước khác,
tranh đấu cho một lý tưởng,
vân vân và vân vân .
Mời bạn đọc chép lại vài ba việc mình đã làm (hay muốn làm) khi còn tuổi đôi mươi nghen.
OG3T
Bạn Mộng Huyền thân mến
ReplyDeleteHôm nay đọc được bài văn “Đôi Bồ Câu Xây Tổ” của tác gỉa Mộng Huyền.
Hơn 30 năm sống nơi xứ người hình như chúng ta cũng thiếu cái tổ ấm phải không bạn?!
Từ cảm xúc dạt dào của bạn, tôi cũng tự ước mơ như đôi Chim Bồ Câu kia khi Xuân sắp về.
Tôi cảm xúc và tự ước mơ một Mùa Xuân trên quê Hương tự do.
Cảm ơn bạn Mộng Huyền và Ông Già Ba Tri nhiều qua trang Blog Việtluan này, cho tôi một góc nhớ, mơ ước và chờ đợi ngày mai…….
Nhân dịp Xuân về tôi mến chúc bạn và Ông Già Ba Tri cùng gia đình một Mùa Xuân như ý.
Thân mến
Truclam