Tuesday 26 March 2013

Lơ Sơ Vơ


Tư Điên::
Với ba chữ này thiệt tình là không dám nói rõ sợ anh em chê cười, đôi khi lỡ dại nói hơi lớn: "Lỡ Sợ Vợ", thì bị bả xách lỗ tai lôi vô nhà:
- Bộ tính bêu rếu tui hả? Người ngoài hỏng biết: họ tưởng tui ăn hiếp ông dữ lắm. Xí!

Nói nào ngay, đúng ra bả hỏng có ăn hiếp mình. Bị vì lúc mới cưới nhau, bả duyên dáng dễ thương quá đi nên mình hỏng nỡ nói lớn tiếng với bả, bả nói cái gì mình thấy cũng đúng hết. Lỡ mà bả có nói cái gì sai, mình nói lại thì... Trời ơi! Đôi mắt nhung ngấn đầy nước mắt làm tiêu hết chí anh hùng.


"Không dám bàn gì thêm!"
(hình 
http://attykingdom.blogspot.com.au)

Rồi ngày qua ngày, hỏng biết từ khi nào biến thành thói quen, bả nói mình nghe, mình nói bả hỏng nghe.
Chỉ có vậy thôi, mà mấy thằng bạn trời đánh nó nói tui “sợ vợ", hai chữ này động chạm lắm đó nha. Ai mà sợ!!! Tại mình muốn yên nhà yên cửa, không muốn thấy của cải mình cày lưng đi làm sắm sửa nó bay như máy bay.

Nhớ có lần nhậu quắc cần câu, về tới nhà hết biết đất đâu trời đâu. Còn nhớ lơ mơ hình như có ai đó đang trợn mắt ngó mình. Giơ tay khoát khoát lè nhè:
- Muốn gì mai nói. Ngộ xỉn rồi, nằm một chút, đứng lâu là ói đó.
Bả nghe tới ói bả hoảng hồn đẩy tui xuống gần cái toilet nằm đó cho dễ ói.
Sáng ngày thức dậy, mò lên phòng khách thấy bả ngồi thù lu một đống, tui nhe răng cười hì hì. Bả quắc mắc:
- Ông uống bán mạng hay sao mà uống hết biết đường dìa vậy? Thà ông chết tui hỏng nói. Sợ hổng chết mà lặc lìa ra đó khổ vợ khổ con chớ khổ ai? Tới hồi đó, bạn bè ông tới cụng một ly, đốt nén nhang rồi là thôi. Bây giờ anh anh, em em, mày mày, tao tao xung lắm. Chết xuống âm phủ ở đó mà nhậu với nhẹt.
Bả nhai nguyên một điệp khúc tới trưa trờ trưa trật mới ngưng.
Phần tui lẳng lặng đi pha ly cà phê, ngồi nhâm nhi từng ngụm, nghe bả ca bài "Dạy chồng" (nghe tới thuộc lòng luôn): đôi môi ngà ngọc khi xưa đang nhả ngọc phun châu mà từng câu từng chữ đi từ tai này qua tai khác một cách nhẹ nhàng không kèn không trống.

Mọi chuyện trong nhà từ lớn tới nhỏ một tay bả sắp xếp, từ tên con, trường con học, quần áo con mặc, chuyện gì bả cũng quyết định, nhiều khi nhìn thằng con hồi lâu suy nghĩ "không hiểu sao mà mình có thể tạo ra nó được nữa? Chắc cũng do bả quyết định mới có con mà thôi".
Bả nói đi đường thẳng đố có ai trong nhà dám đi đường ngang. Bả nấu ăn lỡ tay bỏ muối hơi nhiều cũng phải vui vẻ mà ăn, nếu không mai khỏi có cơm ăn nói gì tới phở.

Có lần chuẩn bị đi ăn đám cưới con thằng bạn thân, bả chăm sóc mái tóc, móng tay, cái quần cái áo cả hai ba tiếng đồng hồ, tui cằn nhằn:
- Bà nên nhớ bà là khách chứ hỏng phải cô dâu đâu mà trang điểm kỹ vậy.
Bả giận đùng đùng không đi nữa, làm mình năn nỉ gần gãy lưỡi. Không phải sợ bả mà vì không muốn bạn bè họ nói, thà không đi thì cho người ta biết trước mấy tuần, để người ta đặt bàn rồi nói không đi mặt mũi nào gặp lại người ta.
Mình đúng mình sai gì cũng phải năn nỉ bả. Bởi vậy người ta mới nói "Vợ lúc nào cũng đúng. Nếu vợ sai, coi lại câu thứ nhất".
Nói sợ vợ thì có hơi quá. Đôi khi mình hét cũng lớn lắm chứ, hét tới nổ tung nhà:
- Tui nói cho bà biết, nhà này là nhà của tui. Công cán tui bỏ vô không ít. Tui muốn quỳ ở đâu thì tui quỳ. Bà cấm có ý kiến. Bộ bà là mẹ tui sao mà biểu tui quỳ đâu là tui phải nghe lời bà quỳ ở đó.
***

Cuộc đời nhiều khi nghĩ cũng đắng cay. Số tui suốt đời nghèo nàn: nhỏ thì xin tiền cha mẹ, lớn thì ngửa tay xin tiền vợ. Nghĩ lại thiệt buồn.
Đôi khi nhớ lại chuyện xửa chuyện xưa: cái thưở còn hàn vi, hai vợ chồng còn nằm sâu trong ngõ cụt. Trong xóm lao động nghèo nàn đó có một bà góa chồng còn rất rất trẻ. Chồng nàng ra đi khi nàng chỉ mới vừa 27 cái xuân xanh, bỏ lại cho nàng một đứa con gái mới hai tuổi. Nàng mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ để nuôi con. Thật là lạ thông thường khách của tiệm tạp hóa đa phần là đàn bà. Thế nhưng đàn bà trong xóm lại tẩy chay cái quán của nàng mới lạ chớ.
Riêng vợ tui thì bản tánh Hoạn Thư của bả rất lớn nên đời nào chịu tới cái quán đó. Có lần đang nấu ăn thì hết nước mắm. Bả e dè nhìn tui:
- Ông chạy qua quán bà Tám lấy cho tui chai nước mắm được không?
Vui như mở cờ, nhưng làm bộ đẩy đưa:
- Khỏi cần nước mắm được không?
- Tui cần mà, ông đi lẹ đi.
Ba chân bốn cẳng chạy cho lẹ. Cô Tám hỏi:
- Ủa sao bữa nay cô Hai đâu mà thầy Hai phải đi mua nước mắm?
- Bả đang nấu đồ ăn.
- Thầy hai chờ chút em đổi tiền thối lại thầy Hai nha.
Trời ơi con mắt lá răm long lanh đưa duyên sao mà xao xuyến lòng tui dữ vậy? Có mấy đồng lẻ, anh hùng mà nỡ xòe tay lấy sao? Tôi lắc đầu mạnh miêng:
- Xời ơi có mấy đồng bạc lẻ cho bé Thơ ăn bánh đi mà.
Ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
- Ông làm cái gì mà lâu dữ vậy? Lại to te tò tí chứ gì?
- Tò tí cái gì? Bà hổng thấy tui chạy hết ga sao? Đi bộ còn hổng dám nữa đó.
- Cái con mụ Tám dâm đãng này có ngày biết tay tui.
- Thôi đi bà ơi! Người ta có làm gì đâu mà kêu người ta dâm đãng?
Mấy bữa sau ngồi nhậu với bạn bè ai ai cũng bật ngửa với cái trò đổi tiền lẻ của nàng góa này. Thì ra chỉ có một chiêu mà anh nào cũng cho bé Thơ ăn bánh.

Sau này nghe đâu bà ta qua lại với ông cảnh sát gần nhà, bị vợ đánh ghen tới nhà xỉa xói. Bà góa cong cớn:
- Mèo mỡ cái gì? Tui có mỡ muốn treo ở đâu thì treo. Ai có mèo thì lo mà giữ chớ.
Sau này dọn nhà đi xa khỏi cái xóm lao động đó vợ tui mới thở phào ngủ ngon.

Suy ra cho cùng:
Cũng bởi bả thương mình bả mới ghen; mình thấy bả thương mình nên mình thương lại bả.
Nhịn bả cho yên nhà yên cửa vậy mà chứ có phải mình sợ bả đâu, phải không quý dzị ?

Tư Điên

23 comments :

  1. Anh Tư ơi, đọc bài của anh Tư , Kim tui cười chúm chím hoài, anh đúng là đâu có sợ vợ, ai mà nói kỳ vậy ? chỉ là muốn yên nhà yên cửa thôi mà, cuộc đời có bao nhiêu cái 10 năm, sống cho vui vẻ hơn là đau khổ há anh Tư há, lại thấy con dấu đỏ chứng nhận anh là hội viên , vậy thì gia đình của mấy ông trong hội chắc là yên ấm hòa bình lắm hả anh Tư ? rủ thêm nhiều hội viên đi anh cho có thêm nhiều gia đình gương mẫu giống gia đình anh vậy , ở đời hễ đất không chịu trời thì trời chịu đất thôi , phải không anh ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi xin đề cử anh Tư làm hội trưởng Hội Sơ Vơ, bà con có đồng ý không ạ ???

      Delete
    2. Còn anh là Hội Phó hả ? thấy gia đình anh cũng êm ấm lắm đó nha

      Delete
    3. Nếu anh Tư làm hội trưởng chi nhánh Sydney, thì cho tôi xin gia nhập . Vì mình sợ vợ mình, chớ đâu sợ vợ người ta mà ngại không nhận !

      Delete
    4. Rất tiếc! Cha Tư Điên này ở tuốt bên xứ Cờ Hoa. Cho chả làm hội trưởng chi nhánh Sydney e rằng mỗi lần hội ta họp hành đấu láo với nhau thì chả phải gãy lưỡi mới xin được cái giấy phép của bà xã qua đây chủ toạ.
      Hay là mời một "bà" làm hội trưởng cho tiện việc sổ sách?
      Og3t

      Delete
    5. Không được OG ơi,cho phụ nữ làm hội trưởng là mấy ông bị đì chết luôn đó...Để cho mấy bà lo thành lập "Hội cưng chồng" đi. Hội cưng chồng nên phát triển mạnh mới nên...

      Delete
    6. Đàn bà thì làm hội trưởng gì hả Ông Già ? Nếu anh Tư làm Hội Trưởng thì chỉ có chị Tư làm hội trưởng cánh phụ nữ mới may ra có hội họp, OG không nghe anh Tư nói cái bịnh của chỉ hả ? Bịnh Hoạn Thư có bác sĩ cầu chứng đó.Ảnh chạy đi mua chai nước mắm mà chỉ hăm he " biết tay tui" , ai mà dám qua mặt chỉ làm hội trưởng, để chỉ làm hội trưởng cho chắc ăn

      Delete
    7. Nè , mấy cha hổng nghe tui nói hả ? Tui hổng có sợ dzợ,mấy cha nghĩ cho kỹ đi, mình là đàn ông hỏng lẽ đi đôi co với đàn bà ? của cải mình làm ra , một trận cho ra lẽ đường ai nấy đi , cưa hai, lấy con dzợ khác lại cưa hai, cuối cùng còn cái quần tà lỏn là may lắm rồi, thôi chi bằng lùi một bước trời cao đất rộng, nhà cửa êm thắm. đi làm dzìa có cơm bưng nước rót, nhức đầu sổ mũi có người cạo gió, cuối tuần kêu mấy thằng bạn nhậu tới nhà có người nấu mồi cho nhâm nhi,ngủ giường nệm, hồi xưa bả ốm thì coi như mình may mắn ôm chân dài, bây giờ bả mập thì coi như mình ôm gối ôm, sướng quá cha muốn gì nữa ? Tui ủng hộ cha đó nha Tư Điên

      Delete
    8. Làm gì có hội cưng chồng mà mơ anh Ben ơi, tụi tui ngay từ thuở ban sơ đã cưng chồng rồi , tại mấy ông đôi khi trở chứng quá đáng nên ngày càng bớt cưng đó chứ

      Delete
    9. Cha Tư Điên cứ làm hội trưởng và đóng đô ở Bạch Ốc cho oai. Còn họp hành thì để nghị Ông Già Ba Tri là người ở Sydney làm xử lý thường vụ. Bà con nghe có được không?

      Delete
    10. He He , phải có lý do cho Tư tui đi họp nữa chứ. OG3T đóng đại bản doanh ở Sydney cho Tư tui có cơ hội chấp cánh bay xa khà khà

      Delete
  2. Hoa Lục Bình27 March 2013 at 13:40

    Đàn bà cưng chồng từ thở mới tạo thiên llập địa đến bi giờ, , lo đủ mọi thứ chuyện trên đời đễ chồng yên tâm lo chuyện lớn, chuyện lớn hổng xong, thì bi giờ phụ vợ lo chuyện nhỏ chứ quí ông... Nam nhi chi chí mà chỉ mổi 1 chuyện nhịn vợ mà làm hông được thì nhịn được ai đây ???!!! Làm được gì nửa hở các ông chồng yêu quí ???!!! Mấy ông nở lòng nào để người vợ liễu yếu đào tơ của mình ngày nào bi giờ phải làm như Chị Tám Tàng ngày nay ? Cái hùng cái dũng của mấy ông đâu rồi !!!! Hông gánh vác chuyện nặng nhọc cho vợ .Tui hông tin là mấy ông sợ vợ vì ăn hiếp vợ nhiều quá rồi nên la làng lên cho lương tâm đở cắn rứt. Những ai sợ vợ thi la lên tui la vợ , tui mắng vợ , tui có quyền với vợ lắm , tui nói gì nó nghe nấy . Phải hông các Chị ?

    ReplyDelete
  3. Anh Tư bàn rất chí lý. Đó là bà xã em bảo em nói như vậy. Bả còn nói em hỏi anh Tư đơn xin gia nhập hội. Nhờ anh Tư mà bây giở tha hồ lên blog Việt Luận vì bả mong em gặp nhiều gương tốt như anh Tư để học hỏi thêm (cho đời em lúa luôn).
    Mời anh Tư và bà con nghe Văn Hường hát bài "Vợ Tôi Tôi Sợ" mà em đề nghị chọn làm hội ca.
    http://lyric.tkaraoke.com/21695/Vo_Toi_Toi_So.htm

    ReplyDelete
    Replies
    1. A!!!!dzui dzữ ta, hội sợ vợ ngày càng đông hội viên, tui xin đổi lại thành Hội Nể Vợ cho nó oai một chút. Cho tui gia nhập hội với anh Tư , anh Ben ơi!!!!có gì đẩy hai anh đi trước đỡ đạn nghen

      Delete
    2. À bài này tui biết bị hồi nhỏ có cái tật mê vọng cổ, mà Văn Hường với anh Tư chí lớn gặp nhau, hai người suy nghĩ giống nhau y hệt, hay là tại vì đồng hội đồng thuyền ? Bà con rành rang nghe Văn Hường ca đi thì biết, giống ơi là giống, mà tui thấy cha nào cũng nghĩ y chang có điều anh Tư can đảm dám nói lên sự thật, dám vỗ ngực khoe mình sợ vợ. Nhiều ông sợ vợ mà còn mang thêm cái bịnh nổ nữa, như chị Hoa Lục Bình nói, sợ vợ mà la lên là oánh dzợ phù mỏ ( mà hỏng biết mỏ ai bị phù ) hì hì

      Delete
    3. Og thử link lại. Nếu link được thì bà con bấm mouse vào đây:
      Mời anh Tư và bà con nghe Văn Hường hát bài Vợ Tôi Tôi Sợ" mà em đề nghị chọn làm hội ca.
      Og3t

      Delete
    4. Khi bấm vô cái link này thì computer chạy tới bài "cuốc ca". Coi xong bài này, tui bị lạc đường nên không biết sao trở về Blog Việt Luận cho lẹ. Mong sư phụ chỉ.

      Delete
    5. Cách nhanh nhất là bấm vào nút <-Backspace hoặc nhấn con chuột vào hình mũi tên chỉ về bên trái (<-) ở trên góc trái của browser.
      Một cách khác khi theo đường link là thay vì nhấn nút bên trái của con chuột vào link thì hãy nhấn nút bên phải sau đó chọn "Open Link in New Tab" hay "Open Link in New Window" thì mình vẫn giữ trang đang đọc, khỏi lo mất đường về.

      Delete
  4. Đúng đúng, ai ăn hiếp ai cũng không hay, vợ chồng nể trọng nhau thì sống đời, lỡ vợ giận chồng xuống một nước có mất mặt bầu cua gì đâu, lỡ chồng giận làm vài món nhậu gọi bạn bè tới là huề cả làng thôi, hơi sức đâu mà cải vả lôi thôi cho gia đình mất êm ấm, bản thân lên tăng xông máu, mà lối xóm họ chê cười nữa chứ, cứ như anh Tư Điên là thượng sách, muội hoan hô anh Tư, dĩ hòa vi quý,như anh Việt nói " vợ mình mình sợ "có sao đâu, nhưng chẳng phải là sợ, vợ đâu có khỏe hơn chồng mà sợ ? đúng không? bả là thân liểu yếu đào tơ mà. Thương vợ thì nhịn một chút đó thôi .

    ReplyDelete
  5. Trước kia đọc bài Adam và Eva , cháu có hơi e ngại chuyện chồng con, thế nhưng hôm nay thấy trên blog các chú thật là thương vợ, chú nào cũng muốn ghi tên vào hội thương vợ ( không phải sợ vợ)cháu hy vọng sau này có lập gia đình thì sẽ gặp được người cùng hội với các chú :)

    ReplyDelete
  6. Thùy Dung ( QLD)27 March 2013 at 22:01

    Nếu ông nào trên cõi đời này đều như anh Tư, thương vợ , nhịn vợ,đem hạnh phúc đến cho vợ dù bạn bè có gọi là sợ vợ cũng không care, thì ba tòa quan lớn chuyên lo mục hòa giải cho các cặp vợ chồng sẽ thất nghiệp dài dài mà thôi. Hoan hô anh Tư

    ReplyDelete
  7. Tư mỗ thật không ngờ cái biệt danh sợ dzợ của tui mà có nhiều bà con anh em xứ Kăng Gu Ru hoan hô ủng hộ nhiệt tình quá xá, Cám ơn , cám ơn, thiệt tình mà nói như Văn Hường than vãn, cũng bởi thương dzợ, nhịn từ buổi đầu nên lép vế buổi cuối mà thôi, như cháu Tracey nói, phải đổi lại là Hội Thương Vợ thì mấy bả mới cho mình đi hội họp chứ, có dịp qua Úc , Tư tui hứa sẽ tới bản doanh của OG gặp gỡ các ông anh để mở rộng mạng lưới Thương Vợ mới được( nhậu thịt KGR chứ không nhậu Cầy à nha)

    ReplyDelete
  8. Lần đầu đọc được những comment có HẬU như vậy
    dzui dze cả làng
    Chị Nguyễn hoan hô tất cả quý dzi hihihi

    ReplyDelete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.