đoàn xuân thu!::
Thưa quý độc giả thân mến! Tuần rồi, người viết may mắn có đọc được bài: “Ông biết tôi là ai không?” của nhà văn Bùi Bảo Trúc trên bán tuần báo Việt Luận.
Ông thuật lại câu chuyện như thế nầy: xin chép lại nguyên văn một đoạn:
“Một bữa đang ngồi trong quán Cái Chùa (La Pagode), đường Tự Do, Sài Gòn thì tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi: “Ông biết tôi là ai không?”
“Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của một ông tướng, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.”
Ông Bùi Bảo Trúc giận hình như hơi dai thì phải? Hơn ba chục năm đằng đẳng rồi mà ông cũng còn không chịu tha thứ cho cái thằng dám cả gan hỏi ông một câu: “Ông biết tôi là ai không?”. Nếu người viết va vào trường hợp của ông thì chắc không đủ can đảm nín thinh như ông mà sẽ ỏn ẻn trả lời rằng: ”Dạ! Thưa! Em biết ạ!“ cho nó phẻ. Rồi sau đó quên phắt đi cái bản mặt của thằng đầu trâu mặt ngựa ấy cho rồi! Lại cũng cho nó phẻ! Nhớ làm chi để tối ngủ, ác mộng, gặp lại cái bản mặt đó như gặp cái bản mặt của thằng Hà Bá thì chỉ thiệt sức khỏe tâm thần của mình thôi! Chứ ích lợi gì đâu mà nhớ chớ?! Nó nhát mình, nó muốn mình sợ nó thì thôi là nhà văn, nghĩa là một con người lịch sự có thừa và dũng cảm có dư, dù cóc có sợ thằng cha căng chú kiết nào chăng đi nữa thì mình cũng chịu khó giả bộ sợ cho nó vui! Cho nó mừng, tưởng mình là sợ thiệt! Cái gì mà không mất đồng xu cắc bạc nào mà làm cho con chó nó vui thì mình còn làm huống hồ gì là cái thằng cha đó!
Hàn Tín thuở hàn vi còn bị thằng bán thịt biểu lòn trôn nghĩa là chui qua háng nó nhằm mục đích hạ nhục ông. Nếu ông nổi giận mà chém chết nó; vì ông có mang theo cây gươm, thì đã tức thiệt nhưng lôi thôi cò bót thì làm sao sau nầy làm tới đại tướng quân hả? Nhịn là nhục nhưng đôi co với mấy thằng đầu trâu mặt ngựa làm gì cho nó rách việc, cho nó lôi thôi và cho nó mất thời giờ vàng ngọc của mình chớ?!
Cái thằng cha dám cả gan hỏi nhà văn Bùi Bảo Trúc: “Ông biết tôi là ai không?”nó cũng còn lịch sự chán vì nó còn gọi nhà văn là ông thì cho dù một câu hỏi hàm ý đe đọa cho ông lên bờ xuống ruộng bởi cái thế lực dựa hơi cọp đó thì theo ý người viết là cũng rất nên nghe qua rồi bỏ cho rồi, cho nó khỏi tổn thọ!
V ì ngay cả bên Mỹ là đất nước mệnh danh tự do cùng mình, tự do từ đầu tới chưn mà giỡn mặt với ‘ông lớn’ là cũng phiền… lắm đó?!
Chuyện rằng: Trong cuộc thi cỡi bò đực, anh hề này mang mặt nạ cao su cố tình làm giống Tổng Thống Barack Obama, với một cây chổi kéo ngược phía sau như một cái đuôi, đứng trước mặt một bầy bò đực và bỏ chạy khi bị chúng rượt.
Giỡn chút vậy thôi mà Ban quản lý hội chợ Missouri State Fair quyết định cấm anh hề vĩnh viễn không được làm việc tại hội chợ do tiểu bang tổ chức nữa. Nghĩa là nỡ lòng nào đập nồi cơm của thằng nhỏ? Hỏi tại sao thì:
Đuổi vì giễu như vậy là một “ việc làm thiếu ý thức; có tính kỳ thị chủng tộc KKK.” Hề làm cho người ta cười; giờ thì mấy ông quản lý nầy lại nỡ lòng làm cho anh và vợ con anh khóc? Thiệt là nhẫn tâm!
Người viết cho rằng làm vậy, thi hành kỷ luật như vậy là nặng tay một cách vô cùng không cần thiết; vì ông Tổng Thống Obama thứ thiệt mà đứng trước một bầy bò đực hung hăng lao tới; hỏng lẽ đứng lại cho nó húc… thì cũng phải cao bay xa chạy mà thôi. Tía tui cũng chạy chớ đừng nói chi tới Tổng Thống Obama!
Từ bài học đó, người viết mà lỡ có va vô trường hợp của ông Bùi Bảo Trúc bị một thằng khuyển ưng hù dọa, hay anh hề cả gan chọc quê ông ‘trùm đế quốc Mỹ Obama’ thì người viết vì nồi cơm, manh áo cho vợ mình và mấy thằng ‘cu’ bèn theo gương Hàn Tín nhịn cho nó yên thân. Vì lỡ có bề gì, bị quánh cho phù mỏ đi nằm nhà thương hay bị cất vô hộp thì ở nhà có thằng khác đang chực sẵn nhảy vô nuôi ‘em yêu’; rồi tiện thể bạt tai đá đít mấy thằng ‘cu’ của mình, nạt nộ, bắt nó cầm chai đi mua rượu cho y uống thì sẽ đau lòng tui lắm lắm!
Tuy nhiên cũng có những người không chịu hèn như người viết hay ông Hàn Tín bên Tàu mà chịu chơi, chơi tới cùng! Chén đá đụng chén kiểu coi chén nào mẻ trước?
Bà này có biết ông kia là ai không?
(Hình dailytelegraph.com.au) |
Ông Bill Shorten bèn hỏi: ”Vậy thì khác nhau chỗ nào?“ Rồi ông không nói gì hết, mở cửa đi ra. Nghĩ sao bèn quay trở lại “Nị sẽ mất cái doanh nghiệp của nị đó!”.Ngộ nói cho mấy ông phát thanh nghe: “ Tại sao ổng đòi đóng cửa tiệm của ngộ chớ. Ngộ giận lắm à nha! Đừng có ăn hiếp ngộ như vậy chớ?”.
Đó là bên bà chủ tiệm milk-bar.
Còn bên ông Tổng Trưởng Quan Hệ Lao Tư Bill Shorten thì ổng nói rằng: “ Tui nghe bả nói bánh pie sẽ mềm như Julia Gillard vậy!” ("It would be soft, like Julia Gillard!") Còn bây giờ, thì chắc tại tui nghe nhầm. Ý bả nói là bánh pie sẽ mềm và bả thích Julia Gillard.” ("It would be soft. I like Julia Gillard!") Nghe thiếu có chữ ‘I’ mà rắc rối quá xá há!
Thôi cho tui xin lỗi! Hiểu lầm mà! Đâu ai muốn đâu? Còn cái vụ chửi thề, xài giấy năm trăm với bả, đòi đóng cửa tiệm bả? Thú thiệt là tui không nhớ!
Ông Tổng Trưởng nầy quên hơi ‘bị’ khôn?
Nhưng dân Úc thì không tha ông Tổng Trưởng nghe nhầm nầy. Họ nói: “Ông Tổng Trưởng nầy ngạo mạn quá! Nên nhớ là ai trả lương cho mấy ông hả? Đừng có ăn hiếp người dân nha!”.
Thiệt là Lục Vân Tiên nói tiếng Úc: Ra đường thấy chuyện bất bình… chơi luôn?!
D o đó ở các nước dân chủ coi bộ ăn hiếp dân khó hơn ở mấy nước độc tài đó nha! Người viết sống dưới chế độ Cộng Sản hình như coi bộ hơi lâu… lâu nên hèn và nhát nó lậm vào máu mất rồi!
Nhớ hồi còn kẹt trong nước là bị ăn hiếp từ thằng tổ phó an ninh đến thằng cảnh sát khu vực cò con. Chọc nó ngứa mắt là tối nó báo công an phường tới nhà, xét hộ khẩu rồi dắt về đồn, nhốt cho muỗi cắn chơi! Muốn nhốt lúc nào là nhốt! Muốn nhốt ngày nào là nhốt! Nhốt bao lâu cũng được! Chỉ tùy theo cái mũ nó cho mình đội trên đầu là loại nào? Cái nầy thì dễ ợt thì hỏi làm sao mà không sợ chớ?
Bây giờ, đêm đêm đôi khi mớ, lạc về quê cũ, tìm lại người xưa mà lúc thì bị chôm thông hành; lúc thì bị giựt mất bóp; lúc thì bị công an đòi tiền mãi lộ mà không có để mà đưa; bị kẹt lại không có cách chi mà trở qua thành phố dấu yêu Melbourne mà gặp lại con vợ hiền tấm mẳn cùng hai thằng ‘cu’ yêu dấu. Sợ đến xuất hạn dầm dề, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại; giựt mình mở hí hí một con mắt thì thấy nằm dưới sàn nhà; vì cơn ác mộng quá kinh hoàng làm mình vùng vẫy đến nỗi rớt xuống sàn. Nhưng không cảm thấy đau mà còn mừng vì mình còn ở Úc chớ không có kẹt lại cái nước dân chủ gấp triệu lần tư bản đâu nha? Ha ha! Khoái quá!
Chú bé Kim cướp sân khấu của thủ tướng Úc
(Hình TheAge. com.au) |
Chuyện rằng: Joseph Kim, năm tuổi, khi có dịp chụp hình chung với ngài Thủ Tướng Kevin Rudd khi ngài đến nhà thờ Ryde Uniting Church ở Sydney, nơi cháu đang đi lễ cùng Tía Má cháu mà xin phiếu. Thì bất kể rụt rè, cháu bèn chiếm đài truyền hình, làm mặt ‘khỉ khọn’ rất đáng yêu và còn ‘High- Five!’ với ngài Thủ Tướng nữa chớ! Xin xem hình!
D o đó từ Hàn Tín, tới ông Bùi Bảo Trúc, rồi tới người viết, qua bà chủ tiệm milk-bar ở Melbourne rồi lên tới Joseph Kim, chú nhỏ ở Sydney, cái sợ nó giảm dần dần đi. Từ cú phải lòn trôn của Hàn Tín, cái im lặng biết trả lời sao của ông Bùi Bảo Trúc, cho đến cái sợ chạy mất dép như của người viết, lẹ lẹ vọt ra khỏi nước đến hơi sợ sợ của bà chủ milk-bar đã bớt run mà kêu lên báo chí, đài phát thanh và đài truyền hình để ‘méc’ ông Tổng Trưởng mà theo nhiều người xủ quẻ trong tương lai sẽ là Thủ Tướng nước Úc cho đến Joseph Kim là hỏng sợ gì ráo. Tại sao phải sợ chớ?
Tự do dân chủ là trong tay mấy con, mấy cháu đó nha! Tiến lên toàn thắng ắt về ta! Kha kha! Còn bậc cha, ông như người viết đối với cháu Joseph Kim, nguyện sẽ noi gương anh hùng của các cháu để coi ông có bớt sợ chút nào chăng?
đoàn xuân thu!
melbourne.
0 comments :
Post a Comment
Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.