Thursday 8 November 2012

Tôi đi học

"Hàng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường."

Chắc nhiều bạn đọc biết đọan văn trên của  nhà văn Thanh Tịnh. Riêng tôi cái ngày đầu cắp sách đến trường không có cái vẽ đẹp nên thơ như Thanh Tịnh đã viết mà thật là  rối rắm.
Tôi còn nhớ: khi đó đã lên năm hay sáu chi đó, cả ngày chơi lêu lỏng. Cho đến một hôm vào buổi tối trước khi tôi đi ngủ ba mẹ  dỗ dành: "Con đã lớn... con  phải đi học. Nay con đã có hai em (một trai và một gái) nên con đi học để làm gương cho các em.."

Tôi nào có thích cái chuyện đi học. 
Long nhong chạy chơi với lũ trẻ cùng xóm chẳng phải vui hơn sao? Nhưng nghe ba mẹ nói quá tôi cũng  xiêu lòng nhưng với một điều kiện là ba tôi phải chở tôi đến trường bằng chiếc xe Mobylette của ông mới đặng.

Xe Mobylette
(Hình do tác giả  lấy từ Internet)

 Gì chớ đó là chuyện nhỏ đối với ông vì bạn đọc có biết chăng, nhà tôi chỉ cách trường chưa đầy một trăm thước. Đó là trường mẫu giáo cho cả trai và gái độ. Trường có khoảng bốn năm chục học sinh gì đó. Ngôi trường mà thường ngày tôi vẫn chạy chơi ngang đấy mà!
Thế là sáng hôm sau, khi ba mẹ chuẩn bị quần áo cặp sách, tôi leo lên ngồi sau xe của ba. Ba lấy trớn đạp đi cho máy nổ. Xe chạy không đầy hai phút là ngừng ngay trước cổng trường. Đám con trai con gái đang giờ chơi vội chạy đến sát hàng rào trường nhìn tôi chăm bẳm. Tôi quíu quá nói với ba  "Con không đi học đâu".
Ba dỗ tôi bảo xuống xe để ba đưa vào lớp gặp cô giáo. Ông nói cách chi tôi vẫn không xuống. Tôi nắm cái yên xe chặt khừ. Có gỡ cũng không ra.
Thế là ông đành chở tôi về nhà với lời hăm he đủ thứ. Ngay tối đó cả nhà -- từ ba mẹ đến anh chị -- đều lên tiếng vừa thuyết phục vừa dọa nạt buộc tôi phải đi học. Khi không thấy còn đường nào thoát khỏi đi học tôi ra một điều kiện khác "Mỗi ngày tôi đi học phải có anh hay chị đưa tôi đi và phải vào trong lớp ngồi cùng với tôi. Nếu không  tôi không đi".
Thế là ngày hôm sau tôi cắp sách đi học vào lớp với ông anh lớn đi hộ tống và cũng là “học sinh bàng thính của lớp mẫu giáo”.
Cô giáo sắp cho anh tôi ngồi ở bàn cuối lớp, tôi ngồi gần dãy bàn trên gần cô giáo. Ngồi tập viết thế mà cứ năm phút tôi quay cổ lại nhìn xuống sau lớp xem anh tôi còn ngồi đó không, nếu còn tôi vẫn yên tâm học!!! Ngày kế tiếp đến phiên chị tôi, được đâu chừng hai ba hôm chi đó thì có chuyện xảy ra, anh chị tôi cũng phải đi học, cũng có bài vở phải làm. Ai đâu mà cứ theo tôi vào lớp mẫu giáo làm học sinh bàng thính hoài được . Thế là khi tôi đang tập đồ, anh hay chị tôi lẻn theo cửa sau mà về nhà. Khi quay lại tôi chẳng thấy bóng dáng anh chị đâu.

Vậy là có chuyện.
Tôi quẳng viết lên bàn, chẳng có đồ viết chi nữa. Cô giáo nói cách chi cũng tôi không nghe, không làm. Cô đành bỏ mặc tôi ngồi đó...
Chuyện chưa hết ở đây, một đỗi sau con bé ngồi cạnh thầy tôi "tịnh khẩu như đồng" mới lên tiếng bảo tôi cầm viết lên mà viết. Thế là tôi cầm cây viết chì lên: nhưng không phải để viết mà là đâm cho con bé một phát vào mặt. May mà không trúng mắt. Con bé khóc òa và cô giáo chạy tới phạt tôi mấy thước kẻ vào tay và bắt ra ngồi cuối lớp chờ anh chị tôi đến đón.
Về nhà, hẳn bạn đọc đã biết kết quả ra sao? Tôi ăn no đòn. Từ đó tôi mới chịu đi học  và vào lớp một mình.
Mấy mươi năm đã qua mà tôi vẫn nhớ ngôi trường mẫu giáo năm xưa. Ngày nay, tôi tự hỏi: tại sao mình lại kỳ cục đến như vậy?  Chuyện nghĩ lại thật buồn cười!  Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của "ngày xưa còn bé".
Sơn Lư

Tay ngọc trong bếp ngà: Cá hồi chiên trứng


Hình như chốn giang hồ đang có chuyện dậy sóng?
Để xả tí xú-báp sôi sùng sục,
blog Việt Luận xin giới thiệu món ngon "Cá hồi chiên trứng"
và mục "Tay ngọc trong bếp ngà".
Mong được thêm nhiều tay ngọc
 gởi món ăn thơm lừng cho bà con mình thưởng thức
(và ... hạ hoả tí chút).
Cẩn kính
***
Ai trong chúng ta mà không bận rộn với cơm áo gạo tiền. Riêng chị em phụ nữ chúng mình, ngoài giờ hành chánh còn kiêm thêm nghề "chef cook". Hôm nay Kim tôi xin gửi đến quý vị một món ăn vừa ngon, bổ, nhanh và giúp ích rất nhiều cho ai đang "diet".

Vật liệu:

Chỉ cần một miếng cá hồi không da, một quả trứng, chút xíu bông cải xanh, bông cải trắng, cà rốt, và 6 phút đồng hồ là các chị có bữa tối ngon lành, nhiều calories mà không có carbohydrate (là chất bột làm mình tăng ký).

Cách nấu:

Mời các chị bỏ cá hồi không da, lên chảo non-stick (không cần dầu vì dầu của cá sẽ chảy ra sau đó). Bỏ mặt có đã áp với mặt chảo cho dầu cá chảy ra.
Trong khi chờ cá vàng, các chị cắt cà rốt thành từng sợi nhỏ, bỏ vào tô cho vào microwave 3 phút. (Sở dĩ dùng microwave vì giữ được chất bổ của rau)
Trong khi chờ cà rốt chín các chị trở cá qua mặt khác.
Trong khi chờ cá vàng các chị bỏ hai loại bông cải vào chung tô cà rốt. Tiếp tục cho microwave chạy thêm 3 phút nữa.
Lúc này cá và rau đã xong. Các chi bỏ ra dĩa. Nhìn vào trong chảo, các chị thấy còn dầu cá: nào ta đập thêm quả trứng vào đấy làm món trứng chiên.
Thế là có một bữa tối ngon lành chỉ tốn 8 đô (tùy theo miếng cá lớn hay nhỏ) và 6 phút.
Khi dọn lêm bàn ăn, ta cho thêm chút tiêu lên cá và rau. Món này ăn với Tartare sốt.
***
Cá Hồi chiên trứng do Kim Nguyễn nấu
(Hình do tác giả gởi)
Mỗi tuần, nhà Kim tôi ăn cá ít nhất 2 lần, không ăn cơm, thỉnh thoảng ăn chút ít whole meal bread (bánh mì nâu). Nếu thèm cơm thì ăn chút gạo lức. Lý do là: gạo trắng làm tăng ký và chứa nhiều đường nên không tốt cho tuổi già (và rất kỵ cho bịnh tiểu đường)
Cậu con trai của tôi, Steven, trong bài Phép Lạ, trước kia 85 ký lô, bây giờ ăn theo cách NO CARB, NO OIL, NO SUGAR. Cậu chỉ ăn rau, cá, thịt gà, trứng, trái cây và uống nước lạnh. Hiện nay cháu 70 ký lô và khoẻ mạnh.
Thỉnh thoảng, gia đình tôi vẫn ăn cơm, bún, hủ-tiếu và phở nếu thấy thèm. Nhưng cố gắng hạn chế và chỉ nên ăn khi cùng đi với bạn bè. 
Chúng ta thường ở nhà nhiều hơn ra ngoài nên ta cố gắng ăn uống nghiêm ngặt theo lối 3 NO. Nếu biết chế biến, lối ăn uống 3 NO này vẫn ngon và bổ dưỡng.
Khi nào có dịp, Kim tôi sẽ cống hiến thêm vài món ngon, bổ, dễ làm và không chiếm thời gian của các chị nhiều (để thời gian luyện phim Tàu chứ, đúng không?).
Chúc các anh các chị một ngày vui vẻ bên gia đình.
Kim Nguyễn