Khi câu thơ
đăng trên trang
blog này thì có một nữ nhi cũng ... "chạnh lòng".
Bất ngờ, người anh hùng không tên tuổi ấy chính là "cố nhân" của một người tình cờ tạt vào trang
blog nhỏ bé này.
Thơ "Nhớ
bạn" thổi tung tro tàn kỷ niệm thành cơn xúc động bừng bừng.
Kỷ niệm này
là...
.... Năm xưa,
có bốn chàng trai áo trận: mỗi chàng "cua" một em gái hậu
phương để lượn lờ bát phố khi về hậu cứ.
Một trong bốn chàng ấy đã gởi thân tại Hạ Lào.
Một trong bốn cô gái ấy là người viết lên cõi lòng qua câu chuyện tình thời chiến dưới đây.
Một trong bốn chàng ấy đã gởi thân tại Hạ Lào.
Một trong bốn cô gái ấy là người viết lên cõi lòng qua câu chuyện tình thời chiến dưới đây.
Blog Việt Luận
***
Vẫn dấu trong tim
một bóng người.
Huệ đưa quyển lưu bút của nàng cho Minh:
- Đây là con bé em muốn giới thiệu
cho anh Thân, các anh coi thế nào? Nếu đồng ý thì em hẹn nó gặp mặt. Con bé này
khá khó tính. Không chắc có hẹn được nó không nữa.
Minh nhìn hình nàng dán
trong lưu bút của Huệ thì thấy nàng đẹp lắm: mái tóc
dài xõa ngang vai với nụ cười làm say đắm lòng kẻ chinh nhân.
Buổi chiều hẹn nhau ra quán "Lú":
ai nấy đều có mặt đông đủ, Thân, Minh,
Dũng, Phúc cùng hai cô bé Trưng Vương ngồi chuyện gẫu đợi Huệ và nàng đến.
Khoảng 10 phút sau cả hai có mặt. Lần
đầu gặp nàng Thân đã xao xuyến. Chàng nguyện với lòng nhất định sẽ chiến thắng trên tình
trường như chưa bao giờ thất bại trên chiến trường.
Thế rồi họ yêu nhau.
Mỗi lần hành
quân, nàng chờ đợi từng cánh thư ấp ủ yêu thương của chàng. Có hôm vừa mở thư
ra nàng hết hồn xanh mặt: chàng gửi cho nàng một
chiếc khăn quàng cổ của TQLC có vấy máu quân thù.
Nàng luôn luôn chờ đợi trong mỏi mòn. Thư đến chậm là nàng lo
muốn khóc. Nàng cứ thì thầm: "Anh phải bình yên trở về, Thân ơi!".
Có ngày đơn vị chàng về thành phố,
chàng không thể về gặp nàng vì phải đóng binh ở hậu cứ. Huệ và đám bạn rủ nàng lên
Thủ Đức thăm. Nàng thoáng chút ngại ngần vì các nàng với tà áo trắng
lạc lỏng bên cạnh hàng ngàn tấm áo lính bạc màu. Nhưng rồi tình yêu thôi thúc, nàng cũng mong gặp chàng.
Bốn cô gái gọi điện thoại cho
bốn chàng ra đón (nhưng lần nào Thân cũng vẫn là anh chàng nhanh chân
nhất). Từ cổng hậu cứ vào đến cantine là
con đường nắng gắt. Thân luôn miệng xuýt xoa:
- Em có mệt không? Em nghỉ
ở đây anh chạy vào lấy xe Jeep ra chở cho nhanh?
- Không. Không cần đâu, đi bộ bên anh
em thích hơn.
Huệ và bạn bè cười chọc nàng:
- Vậy anh Thân đưa nó vô đi, tụi em
chờ anh đem xe ra rước.
Nàng la lên:
- Ê, tụi bây bỏ tao đi một mình hả?
- Có Trâu Điên bên cạnh mà sợ gì? Ai
ăn thịt mà sợ?
Thỉnh thoảng vài chú lính dơ tay chào
và không quên buông lời chọc ghẹo:
- Trung úy, chừng nào cho tụi em ăn
bánh uống trà?
Nàng thật là xấu hổ tự dặn lòng lần sau không thèm lên đây nữa.
Thế rồi, ngày này sang ngày
khác....
Cứ sau mỗi cuộc hành quân trở về tình
yêu của họ càng gần nhau hơn.
Đôi lần Thân ngỏ lời ướm thử nếu nàng thuận
làm vợ chàng. Nàng thẹn thùng:
- Có sớm quá không anh? Em phải học
xong đại học thì ba mới cho đi lấy chồng.
- Vậy anh phải chờ 4, 5 năm sao? Biết
lúc đó anh còn sống không?
Nàng bịt miệng chàng:
- Đối mặt với súng đạn mỗi ngày mà
nói gỡ không hà!
- Nhưng anh thật sự không yên tâm khi
có cô bồ duyên dáng như em mà bỏ lại hậu cứ sợ mấy thằng văn phòng nó phỏng tay
trên mất thì sao?
- Anh không tin vào tình yêu của mình
và tin chính anh sao?
Chàng trả lời thẳng thắn:
- Sống trong thời chiến chinh, sao
anh có thể tin được ngày mai hở cô bé?
Nàng ái ngại cho chàng nhưng biết làm sao hơn. Nàng cũng còn quá nhỏ. Còn một năm nữa nàng mới bắt đầu vào
đại học. Con đường trước mặt còn thăm thẳm.
Thân đề nghị:
- Hay anh đưa em về ra mắt mẹ anh? Em
cũng đưa anh đến gặp gia đình em?
Nàng ngần ngại vì ba của nàng rất khó. Ông cho
rằng nàng còn quá nhỏ. Hơn nữa, ông cho rằng: thanh niên thời chiến anh nào cũng dán chữ Tử sau lưng. Cho con gái lập gia đình chẳng bao lâu e
rằng sớm
trở thành góa phụ. Nàng không nghĩ như ba, Nhưng nàng hy vọng
tình yêu giữa nàng và chàng sẽ kéo dài với sự đồng ý của hai gia đình
cho đến khi nàng học xong đại học.
***
Ngày đến gặp mẹ Thân, nàng hồi
hộp lắm. Theo Thân cho biết thì mẹ chàng là tuýp người Bắc ăn trầu
răng nhuộm. Bà cụ rất Hà Nội cổ kính. Điều này làm nàng cũng
có hơi e dè. Nhưng yêu Thân, nàng không ngại. Thôi thì tới đâu hay tới
đó.
Sau màn giới thiệu của Thân, mẹ Thân
nhìn nàng hơi có vẻ khó chịu. Nàng cúi đầu vân vê chéo áo, nghe rõ tim mình đang
đánh trống liên thành. Một
lúc, bà cụ lên tiếng:
- Cô ngồi chơi xơi nước, tôi xin phép
vào trong.
- Vâng, cháu chào bác ạ.
Bà cụ khuất bóng. Thân cũng vào pha
nước mời nàng và sẵn hỏi ý mẹ. Nàng nghe loáng thoáng tiếng mẹ Thân:
- Nó là con nhà ai mà ăn mặc như mấy
con gái đứng đường ngoài ngõ vậy?
Nàng hết sức kinh ngạc. Nàng mặc quần Jean ống rộng, áo thun
bó sát người có vẽ hình cánh hoa Hippy (phong trào bấy giờ), đeo cặp kính mát
to, như vậy là lố lăng sao?
Thân lên tiếng binh vực nàng:
- Ấy cụ nói khẽ chứ. Cô ấy có ăn mặc
gì gọi là quá lố đâu. Thời trang bây giờ đấy. Bố cô ấy là sĩ quan cao cấp trong
quân đội đấy cụ ạ. Cụ nói khẽ cho con nhờ.
Nàng bỏ mặc cho hai mẹ con tranh luận. Lặng lẽ ra xe đi về. Lòng chĩu
nặng ưu tư. Giữa nàng và Thân đã có một bức tường khá dày ngăn
cách. Tình yêu của nàng có lẽ chưa đủ lớn để vượt qua bức tường ấy.
***
Về đến nhà, nằm trên giường mặc cho hai giòng nước mắt thấm
ướt gối, nàng quyết định quên Thân đi. Dù rất yêu chàng, nhưng lòng
tự ái của nàng bị tổn thương. Theo đuổi cuộc tình này rồi sẽ đi tới đâu?
Nàng suy đi nghĩ lại...
Mẹ chàng đã đánh giá nàng thấp
kém như vậy,nếu lỡ làm dâu bà khi chàng đi hành quân nàng sẽ
ra sao? Nàng sợ hãi lắm. Nếu tiếp tục, nàng sẽ rất đau khổ. Điều này ảnh hưởng việc học của nàng. Vả
lại năm nay là năm thi tú tài toàn phần... Thế là nàng tự
nhủ: Không...nhất định phải quên chàng đi.
***
Còn Thân.
Thân nhiều lần chờ đợi nàng ở
cổng trường. Nhưng nàng lặng lẽ đi cửa khác mà về.
Huệ nhiều lần đến
nhà rủ nàng đi uống cà phê nhưng nàng biết là do Thân muốn gặp nàng nên
viện cớ bận học mà từ chối.
***
Thế là cả hai xa nhau đã tròn năm
tháng. Một buổi chiều, nàng đang ngồi ôn bài thi thì Huệ đến. Nước mắt chảy dài,
Huệ thổn thức:
- Anh Thân chết rồi.
Nàng sững sờ:
- Hả, mày nói sao? Không đùa với tao
đấy chứ?
- Không đùa
đâu. Anh ấy chết thật rồi., Đi với tao đến nhà anh ấy ngay bây giờ. Bạn bè đang
chờ ở đó,
Nàng muốn khụy xuống, muốn khóc. Nhưng thật lạ đôi mắt ráo hoảnh. Lặng
lẽ thay quần áo, nàng lẩm bẩm:
- Tụi bây chỉ đùa thôi. Tụi bây chỉ
gạt tao để tao gặp anh ấy thôi.
Đến nhà Thân, mọi người đứng đầy nhà,
đủ mặt bạn bè, nàng co ro một góc. Anh nằm đó phủ lá cờ vàng. Đôi mắt
anh nửa như yêu thương nửa như oán trách. Nàng lặng lẽ khóc:
"Anh hãy đứng dậy mà bảo vệ cho em. Bạn bè đang trách móc em. Hà hiếp em
của anh đây. "
Anh Phúc và bạn bè ôm nàng an
ủi. Mẹ chàng nhìn nàng, bà tiến đến nàng gần hơn và nói trong nước mắt:
- Cô là bạn của thằng Thân có phải
không? Nó giận tôi đi tìm cái chết đấy cô ạ.
Nàng ôm bà cụ:
- Cháu xin lỗi bác, cháu xin lỗi
bác.Cháu ngàn lần xin lỗi bác.
***
Tượng người lính trấn giữ ở lối vào Nghĩa Trang Quân Đội, Biên Hoà |
Ngày đưa Thân đến nơi an nghỉ cuối
cùng lòng nàng buồn rười rượi.
Từ nay chúng ta vĩnh viễn không bao
giờ gặp lại nhau.
Nàng nguyện với lòng sẽ để tang cho chàng đúng ba
năm
như một người vợ để tang cho chồng.
Vì thế, suốt thời gian học đại học cho dù có nhiều người buông lời ong bướm, nhưng nàng khóa
chặt tâm hồn để hết tâm trí học hành. Mỗi tuần, đều đặn nàng đem
hoa đến bên mộ chàng và thì thầm cùng chàng:
"Em sẽ chôn anh
trong tận
cùng
sâu thẳm của tim em.
Mong anh yên nghỉ
và cho em
một lời tha thứ.
Em yêu
anh và sẽ chẳng bao giờ quên anh đâu,
Thân ơi................"
***
Từ nay, trên chặng đường còn lại nàng luôn nhủ lòng sẽ không bao giờ làm điều gì mà không suy nghĩ kỹ; sẽ
chẳng khi nào nói..." giá như...biết vậy...nếu như...phải chi...". Một
lần suy nghĩ vụng về sẽ chẳng có cơ hội để đền bù những mất mát mà mình phải
gánh chịu.
Ngủ yên anh nhé...
Nàng
Câu chuyện hay và cảm động quá, em không cầm được nước mắt, thời chinh chiến quê hương ngập tràn khói lửa , em còn rất bé nên chưa hiểu sự tàn khốc của chiến tranh, nhưng những mất mát và hy sinh của các chiến sĩ em vẫn thường nghe anh và cha kể lại, xin thắp một nén nhang cho những chiến sĩ đã hy sinh cho tự do của chúng ta.Nghiêng mình bái phục, chia sẻ đau buồn với tác giả mong cô được bình yên
ReplyDeleteXin chào Nàng, mong Nàng hãy trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại và xây đắp tương lai. Người chết đã làm tròn phận sự của thanh niên thời chiến, nợ sông nước đã đền , nợ tình xin hẹn kiếp sau, mong hai chữ bình yên đến cùng Nàng. Cùng Tư mỗ dzô vài ly cho bạn cũ anh em blog VL ơi. Cảm ơn OG
ReplyDeleteAnh Tư thấy đó. Mấy bữa nay OG phải làm chim Ô Thước bay từ cõi dương sang cõi âm. Rồi từ cõi âm may mắn toàn mạng trở về thế giới ta bà này. Anh đã mất hồn làm sao khi nàng hiện hình thì OG cũng rợn tóc gáy như thể bạn của anh lừ dừ ghé thăm blog Việt Luận.
DeleteNhư anh viết :
nợ sông nước đã đền,
nợ tình xin hẹn kiếp sau
cho bạn của anh nghỉ yên và nàng được bình yên.
OG dzô một chai cho bạn anh và rướm tí nước mắt cho cuộc tình dở dang của nàng.
OG3T
Con chim Ô thước, bay tới bay lui vậy mà lôi được Nàng từ bóng tối ra,hay hay,mổ tui khoái nhứt là chuyện này, nếu nói không có chữ duyên là không được, một lần theo bạn đi đánh cở tướng, nghe bạn nói có nhiều nhân tài trong blog VL vô mà coi, lang thang vô web , làm quen bạn bè bên nớ , rồi quen OG, quen anh Ben, biết cô Kim, giống như một nhà anh em văn nghệ, bữa nào không đọc comments thì ăn cơm hổng ngon.Lại nhờ OG mà gặp lại cố nhân, mổ tui nhớ bạn mà nghen ngào, buồn vui lẫn lộn. Cảm ơn nhiều nhất là cái anh chàng Biu Gết, không có ổng thì ....bó tay....dzô một chai...nhưng không khóc..nước mắt đàn ông quý lắm, chỉ để khóc cảnh nước mất nhà tan điêu tàn dưới chân cộng phỉ
Delete
ReplyDeleteCâu chuyện...tình của "Nàng"nào đó,giờ ,có lẽ tóc dã"diểm hơi sương".Những
câu chuyện tình thời chinh chiến thì ...vô số kể, có thằng may mắn,lại cũng
có thằng vì "nó" mà xâm trên mình..."hận kẻ bạc tình" rồi tình nguyện xung
phong ra tuyến đầu,để rồi mỗi lần thoát chết từ trận tuyến trở về hậu cứ
lại chìm đắm trong hơi men để mong quên đi chuyện tình..dở dang,..day dứt../
..Ôi!!tuổi trẻ thời chinh chiến,nói sao cho hết cay đắng,nhục nhằn, bất công
họ phải gánh chịu,để được gì???có những thăng vừa hút chung điếu thuốc, lại
có thằng hiên ngang đứng thăng người,ôm trung liên bắn chặn địch cho đồng đội ...xung phong hay lui binh...xin một phút mặc niệm để tưởng nhớ những
người bạn,những đồng đội dã vĩnh viễn nằm xuống,vì hai chữ tự do,hạnh phúc
..dân tộc đã hy sinh...để chúng tôi đây ...may mắn hơn các bạn con sống đến
giờ này,...cất lên tiếng nói nhơ nhoi, baỏ vệ danh dự,chính nghiã cho các
bạn,,,.
Hỡi những người ..anh em còn mù quáng,vì một chút lợi lộc nhỏ nhoi mà ..
đảng cộng sản ban phát cho các bạn,các bạn quên đi những kỷ niệm,tình huynh đệ chi binh ngày nào...đâm sau lưng những người chiến sĩ nhưng người
bạn ngày xưa cùng chiến tuyến,cùng sát cánh chiến đấu ben cạnh nhau...
Các bạn sẽ nghĩ gì còn kịp,..trước phút phân định bên này và bên kia
thế giới!!???/
yàmàham/6
Xin được chia sẽ cùng Nang bài viết thật cảm động không thể không khóc khi đọc bài viết này .
ReplyDeleteTôi cũng là một người lính, mang nỗi nhục mất nước trong lòng, đau đớn thay đem tuổi trẻ của mình để đổi lấy nỗi nhục nhã ê chề đó .Anh Thân dù sao cũng hiên ngang đem máu xương của mình lót đường cho dân tộc, có những anh hùng không tên tuổi nằm xuống cho chúng ta đi qua, xin nguyện mang ơn các anh đời đời .Xin chia sẻ nỗi buồn mất mát cùng Nàng, và mong Nàng bình yên trong cuộc sống,cám ơn Nàng đã kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện tình diễm lệ đầy nước mắt.
ReplyDeleteCâu chuyện thật xúc động và Nàng lấy đi biết bao nhiêu giọt nước mắt của người đọc như vậy Nàng nợ mọi người đó nghen! Trong tình yêu phải chia xa dù bất kỳ lý do gì cũng thấy đau nhiều lắm, hơn nữa cuộc chia lìa trong tức tưởi , nghẹn ngào càng như một vết chém khó lành. Xin cúi chào người anh hùng đã đi vào miền miên viễn nhưng vẫn sống âm thầm trong trái tim của bạn bè người thân. Xin lau hộ cho Nàng những giọt lệ khôn nguôi trong thẵm sâu trái tim hồng và cầu mong Nàng bình yên , hạnh phúc nhiều . Nàng nhé!
ReplyDeleteMH
Ôi cuộc đời này tôi đã Nợ biết bao nhiêu người , xin gom lại một mối với lời cảm ơn thật chân thành từ sâu thẳm của trái tim, có những cuộc chia tay còn một chút hy vọng có ngày gặp lại, nhưng cũng có những cuộc chia tay ngàn thu vĩnh biệt. Chỉ biết rằng hãy cố sống cho thật đúng để không bao giờ còn nói lời ân hân. Cảm ơn mọi người yêu dấu của tôi đã chia sẻ nỗi buồn tưởng không bao giờ dứt này
DeleteCô Nàng ơi , chiện gì cũng qua rồi , nói được thì nhẹ nhõm, biết đâu như vậy mà hay mà đẹp. Chuyện của cô cảm động như bao nhiêu chuyện tình trong thời chiến tranh, chồng tui xưa kia cũng là lính, ổng đi tới đâu là có một cô tới đó,tui khóc hết nước mắt vì ghen, nhưng rồi nghĩ lại, cuộc sống của ổng sống nay chết mai, thôi kệ ổng miễn ổng còn biết tui là dzợ là được rồi , nhờ vậy mới đẻ sòn sòn năm một đó cô, thôi vui lên nhen
ReplyDeleteThưa cô, cháu vừa chập chững biết đi thì có ngày 30/4, cháu lớn lên không một cảm nhận về sự đau đớn từ chiến tranh, nhưng cô đã vẽ cho cháu một bức tranh đầy máu và nước mắt, cháu xin cám ơn những người lính đã hy sinh cuôc sống của mình cho cuộc sống của cháu, cháu xin cảm ơn những người lính còn sống những đã hy sinh tuổi trẻ của mình cho cháu, ba mẹ cháu luôn dạy cháu rằng, cháu có ngày nay là do đã có không biết bao nhiêu là sự hy sinh.Và cháu cảm ơn cô đã cho cháu đọc một câu chuyện hay
ReplyDeleteTracey- Cháu còn nhỏ , chưa từng sống trong chiến tranh, nhưng sự nghĩ suy của cháu khiến bao kẻ tội đồ nhìn lại mình mà hổ thẹn, Ai cho mình chén cơm khi mình đói mình còn muôn vàn cảm tạ , huông chi những vị anh hùng đó đã đem mạng sống của mình để đổi lấy tự do cho chúng ta. Tổ Quốc ghi ơn các anh đời đời
Delete
ReplyDeleteHồi tưởng...Về một dĩ vãng xa xăm, thấy lòng mình chùng xuống, cảm giác
như mình vừa làm mất một cái gì...đáng quí, không bao giờ lấy lại dược...
nó và tôi hai thằng đang lúp xúp khom mình chạy ngang sườn dốc,nhữngtiêng
nổ long trời, đinh tai nhức óc ,những cành, thân cây bay rào rào, mịt mùng
...những tiếng la xung phong dậy trời đất,không còn phân biệt bạn thù...
nó,tung người lên ự 1 tiếng dổ gập xuống cạnh tôi,quần áo tôi dính bê bết
thịt,máu của hắn,,vì lãnh nguyên tràngAK..trong khi tôi chỉ bị hoa mắt..
mặt rát rạt,Ê!..B..mày còn nằm nghiã trang Biên Hòa đấy chớ!!Nếu có 'đi
kích",,mày nhớ "căn" mấy thằng "phản phé"thấy nó xum xoe,bợ đỡ mấy cha CS
mày văn cổ tụi nó mẹ cho rồi..bọn ăn hại đái nát,phản bội dân tộc,phản
bội đồng đội,,/
Để chia sẻ phần nào...với "Nàng"..nào đó và an uỉ vong linh các đồng
đội, xin được có vài lời:
Nếu...anh chết, em đừng chôn cất nhé,
Để...cờ vàng, rơi phủ xác hồn anh
Để...gío lên lay động hồn sông,núi
Quét..sạch gông cùm,lũ cộng nô/
yàmàh6...chào..tay...CHÀO!!
Xin chia sẻ cùng anh nỗi buồn......chung của dân tộc. Cầu mong những anh hùng đã nằm xuống yên nghỉ ấm áp trong lá cờ Tổ Quốc Ghi Công
DeleteLời văn nhẹ nhàng, xúc tích, câu chuyện cảm động, nhắc nhớ đến cuộc chiến tranh tàn khốc kéo dài của quê hương ta, xót thương cho những người trai vừa xong thời cắp sách đã khoác áo chiến binh , có người chưa cầm súng đã gục ngã trên chiến trường, một sự hy sinh vô bổ, hy sinh để được điều gì ? có chăng là nước mắt và sự mất mát to lớn của những người vợ người mẹ. Là người lính già tôi mong sao các anh yên nghỉ và những người còn lại hôm nay hãy nhớ đến họ mà giữ gìn một chút hương khói trong lòng để họ không thấy sự hy sinh của mình bị chà đạp.Cám ơn tác giả đã cho chúng tôi thưởng thức một bài viết hay,mong có thêm một vài bay hay như vậy trên blog để chúng ta cùng xây đắp cho blog ngày một ...đông...vui
ReplyDelete