Ben Trần ::
N gười An Nam lớn lên ở Việt Nam đôi khi phát âm tiếng Anh nghe hay hay, với nét đặc thù riêng của nó. Khi phát âm họ hay thêm dấu, mà nhiều nhất là dấu huyền. Thí dụ Campsie ta hay đọc thành "Kem xì"; thank you chúng ta hay đọc là “thanh kiều”… Mới đây Og3t post lên bài mới: “thăm dò ý kiến”, tiếng Anh gọi là “survey”; có bạn phang thành “sờ vây”. Cũng hay!
Sáng hôm đó comment mới vừa xuất hiện, mắt nhắm mắt mở tôi lỡ đọc là “sờ váy”! Og3t vội nhắc khéo, sờ váy là đề tài hấp dẫn đấy em ạ! Cô Kim Nguyễn bồi thêm nếu có viết về sờ váy nhớ đừng quên về “sờ gáy” nhe. Ô hay các bạn có đầu óc tưởng tượng phong phú thật! “Sờ váy” và “sờ gáy” có liên hệ gì nhau đâu?
Sờ váy là một hành động không được đứng đắn, mà danh từ bình dân thường gọi là “dê sồm”. Trong khi sờ gáy theo nghĩa bóng được hiểu là bạn bị cấp trên kêu lên “làm việc”, bị khiển trách vì lỗi lầm gì đó. Sau một buổi sáng suy nghĩ, tôi nghiệm ra sự liên hệ: nếu bạn cố tình sờ váy thì bạn sẽ bị sờ gáy. Ở Việt Nam bạn bị sờ gáy chứ ở Úc các bạn sờ váy không đúng lúc, không đúng chỗ bạn có thể bị kết tội sách nhiễu tình dục (sexual harassment). Tội nầy không thể nào tha thứ.
Sờ váy là đề tài hấp dẫn?
Có lẽ hấp dẫn với các ông có kinh nghiệm.
Còn em chưa từng trải nên không thấy hấp dẫn tí nào. Em chưa sờ đã bị sờ gáy rồi. Hồi còn học lớp chín trường trung học tư thục của tỉnh Sóc Trăng: Trường Trần Văn, ngôi trường do ông hiệu trưởng rất khắt khe điều hành. Các lớp học dành cho nam nữ riêng biệt. Vách ván mỏng ngăn chia hai lớp là cơ hội dễ dàng cho các cậu phá phách. Chỉ cần cây đinh là tạo ra lỗ nhỏ để chiêm ngưỡng các em bên kia. Tôi cũng nẩy ra ý kiến táo bạo: viết thư đẩy qua khe vách cho em ngồi sát phía bên kia. Mình không làm mà xúi giục thằng kế bên làm. Thư thứ nhất đi qua, không thấy hồi âm. Lá thư thứ hai qua đi. Đến lá thư thứ ba… ông hiệu trưởng cầm roi mây xuất hiện để “hồi âm” những lá thư của chúng tôi ! Ông chỉ ngay thằng bạn ngồi cạnh tôi vì chàng ta ngồi sát vách ván. Chính chàng nghe theo lời tôi mà viết thư đẩy qua bên kia. Anh bạn tôi nhận tội một mình và nhận 5 roi mây ngay trước mặt khoảng ba mươi học sinh của lớp. Ôi ăn roi mây không đau, mà mắc cỡ vô cùng! Anh bạn ngồi cạnh tôi bỏ học từ đó.
Các bạn ơi, các tay làm thương mại thích survey,tôi có ông bạn cũng làm thương mại mà lại thích sờ váy. Số là hai vợ chồng ông làm chủ tiệm bán quần áo thời trang. Một hôm có cô gái trẻ vô lựa quần áo… Cô chọn cái váy duy nhất còn lại, thích màu, thích loại vải, nhưng kích thước thì hơi rộng. Trong phòng thay đồ cô vén màn đưa đầu ra nhờ giúp đỡ. Bà chủ bận ra ngoài chút xíu, ông chủ tiến lại gần tìm cách giúp đỡ. Ông chủ tìm hoài không còn cái nào khác… - Cô cho tôi xem nó rộng cỡ nào? Cô khách hàng xoay lưng cho xem, ông chủ chiêm ngưỡng một hồi rồi phán: - Thôi được cái nầy từ size 12 tôi có thể thâu lại thành size 10, tôi phải mang qua tiệm sửa đồ bên kia sửa, tốn thêm $20 trên giá bán cô chịu không? - Không, anh phải trả tiền sửa xong thì em mua. - Vậy thì tôi lỗ rồi, ai bù cho tôi? - Cái váy nầy đẹp lắm, cô nên chịu lỗ mua đi… có gì tôi bù lỗ cho cô. - Anh bù lỗ bằng cách nào? - Thì… Bà chủ tiệm về kịp lúc, nghe chuyện lỗ và đắp lỗ của ông chồng, bà giận bầm gan tím mật nhưng bà phải thay chồng tiếp khách cho xong. Đến chiều, khi về nhà chiến tranh bùng nổ giữa hai ông bà. - Mai mốt anh không được tiếp khách đàn bà nữa nghe chưa. | Hình chôm từ trang Facebook UpSkirt và được Jean-bernard Quene cho lời bàn "juste un peut plus longue". Xin dịch bậy thành "Còn hơi dài tí xíu đó, cô em". |
- Dạ.
- Buôn bán người ta kiếm lời, còn ông, ông kiếm lỗ, còn muốn bù lỗ nữa!
Bà vợ còn nóng như hơ.
- Mai mốt tôi cấm ông sờ váy!
Ông chồng ngoan ngoãn:
- Dạ được. Mai mốt máy giặt làm việc xong tui không sờ tới, tui để bà đem váy ra phơi… Gặp trời sắp đổ mưa tui cũng không chạy ra đụng váy, tui để bà chạy ra cho khỏe…
Các bạn đàn ông ơi, nếu các bà nhà cấm mình sờ quần sờ áo thì mai mốt máy giặt xong thì mình cứ bình thản mà ngồi đọc báo. Gặp trời mưa thì mình cứ thản nhiên mà ngồi nâng ly nhìn…
“Trời mưa bong bóng phập phòng,Ben Trần
Em nhảy vòng vòng, quần áo mang vô”
Nhìn tấm hình anh Ben up lên bài này ai không thích " sờ váy " mới là chuyện lạ đó nghen,nhưng như Kim tui đã warning nếu có gan sờ váy thì nên sờ lại cái gáy của mình kẻo có ngày chết oan mạng đó, bất cứ chuyện gì đều có cái lợi và cái hại hết đó các ông ơi,bởi vậy mà các cụ ta có câu " sướng con TIM mù con mắt " ( phải viết hoa chữ TIM vì sợ đầu óc phong phú của các anh trên cái blog nhỏ bé này lắm ) :)
ReplyDeleteTội nghiệp ABen và Anh bạn thời trung học đã 1 phen dựng tóc gáy .Nhưng Ben ơi, nở lòng nào :ngồi im để bạn bị sờ gáy vậy.Sao Cô bạn gái bên kia bức tường khg 'tác hành điệp vụ " 1 chút , thấy thư đùn sang chờ khi nào thuận tiện hảy lấy để Thầy Đốc khg biết mà theo dỏi , hay đánh tín hiệu đả bể rồi cho 'người ấy " liệu hồn. Tội nghiệp người ấy quá nha. Ôi thời niên thiếu nghịch ngợm quá trời đi , đúng là nhất quỷ ,nhì ma ,thứ 3 học trò trai tập tành tán gái .
ReplyDeleteChị Kim này sửa câu thành ngữ dân gian rồi bảo người ta đừng nghĩ! Giá chị sửa thành "Sướng con tim, lim dim con mắt" thì có mấy ai nghĩ khác, đằng này cứ giữ "mù con mắt" thì hỏi đừng nghĩ làm sao được?
ReplyDeleteChị làm HC nhớ đến hai câu thơ (nghe đồn) của Bùi Giáng khi được hỏi cảm tưởng trong một buổi bình thơ, ngâm thơ trong đó nữ nghệ sĩ Thu Ba ngâm thơ của nhà thơ Thu Bồn:
Thu Ba ca ngợi Thu Bồn,
Thu Bồn cảm động sờ... tay Thu Ba
Thú vị hay mất hứng khi gỏ với mấy blogers đầu óc 'phong phú' hay nói nôm na là đầu óc còn nhạy bén, liên tưởng tùm lum tà la thấy mà phát sơ nặng... Nếu nói chuyện với nhửng người hơi bị chậm tiêu chắc hổng hấp dẩn lắm đâu CKim ơi .
ReplyDeletehaha, Hoàng Chu quả là Hoàng Chu, biết đừng la lớn nghen, ai nghĩ sao thì nghĩ ...
ReplyDeletehaha không sao, chậm tiêu không có nghĩa là không tiêu được, như vậy thì vẫn có thể tiêu được mà , đúng không ?
ReplyDeleteHoàng Chu ơi, anh Ben đã gọi chị là thi sĩ nghiệp dư , đã gọi là nghiệp dư thì sửa thơ cũng không có vần điệu đâu HC ạ
ReplyDeleteÔng Bọt biển ơi, rất tiếc lúc nhỏ không gặp ông.Phải chi hồi đó gặp ông sớm để học nghệ thuật cua đào từ ông thì tôi đâu có hát bài sầu lẽ bóng đến 24 tuổi....
ReplyDeleteQuá dễ quí vị ơi,nếu mấy ông làm biếng không dùm đêm quần áo vô khi trời mưa thì cứ :
ReplyDelete"Trời mưa bong bóng phập phòng,
Ở truồng tồng ngồng,mặc kệ các ông."
Thu Cúc ơi, làm như vậy không được đâu, có lợi cho mấy ổng đó, phải suy nghĩ kỹ Cúc à, mấy ổng không chịu sờ váy khi trời mưa, thì mình cứ " cơm ai nấy ăn hồn ai nấy giữ " có lúc cũng phải sờ váy mà thôi
ReplyDeleteCơm ai nấy ăn...mấy ổng không lo ăn cơm, ổng lo đi kiếm phở còn mệt nữa cô Kim à.
ReplyDelete