Monday, 31 December 2012

Tự Tử



Đầu tháng 12 năm nay đã xảy ra một vụ xì căng đan trong giới truyền thông của hai nước Úc và Anh.
Ngày 5/12/ 2012 hai xướng ngôn viên của đài phát thanh Sydney 2Day FM, Mel Greig và Michael Christian đã giả giọng Nữ hoàng và Thái tử Charles điện thoại vào bệnh viện bên Anh quốc, nơi công nương Kate Middleton đang điều trị. Bà y tá Saldanha là người đầu tiên nhận điện thoại. Bà tưởng thật liền chuyển đường dây cho một y tá khác....Y tá thứ nhì đã tường trình bệnh tình của công nương Kate qua đường dây điện thoại. Sau đó đài phát thanh 2Day FM đã cho phát lại tin nầy trên đài phát thanh và cả trên internet...Quả là một trò cười cho giới truyền thông Úc và cũng gây ngượng ngùng cho hoàng gia Anh quốc...khi những chuyện riêng tư bị tiết lộ trên đài phát thanh.


Ngày 7/12/2012 bà y tá Jacintha Saldanha  -- người trả lời điện thoại đầu tiên, và tưởng là  được hầu chuyện với Nữ Hoàng -- đã tự tử.
Dư luận ở Anh và Úc đều lên án hai xướng ngôn viên của đài phát thanh 2 Day FM đã gây ra cái chết của bà y tá nầy.
Ở đây ta chỉ lạm bàn về việc tự tử của người y tá 46 tuổi, xem có xứng đáng để chết hay không?

Xét cho cùng tội gì mà phải tự tử, xác thân này là do cha mẹ nuôi nấng từ lúc đỏ hỏn...khổ cực biết dường nào. Biết bao nhiêu người cần sự sống. Hãy nhìn vào xã hội quanh ta, bạn sẽ thấy biết bao nhiêu người đang chiến đấu với nan y từng ngày từng giờ để giành sự sống...
Nếu bạn đi bộ đường rừng, bị lạc vài ngày bạn sẽ thấy biết bao nhiêu người lo lắng. Bao nhiêu cơ quan hữu trách bỏ công bỏ sức ra tìm cứu bạn...Cơ quan SES gồm đa số là nhân viên thiện nguyện, họ bỏ công bỏ sức ra lùng sục trong rừng rậm để cứu người...ai ai cũng nghĩ là mạng sống là quan trọng và cần phải cứu người.
Nếu bạn đi câu cá bờ biển bị rơi vô ghềnh đá, bạn sẽ thấy chánh phủ tốn biết bao nhiêu tiền để lo cứu bạn: nào là trực thăng trên trời, nào là cảnh sát dưới nước...họ lo cứu người, họ không cần biết bạn là ai, làm nghề gì, giàu hay nghèo ....

Trở lại chuyện bà y tá bên Anh đã tự tử: chưa biết lổi tại ai...sự việc do ai gài bẫy; mà giới truyền thông gài bẫy rất hay...
Gài bẫy, giả giọng nói là nghề của chàng...Nếu lỡ mình bị sập bẫy thì trời vẫn chưa sập...lỗi đâu phải chỉ cá nhân bà ta. Bà chỉ chuyển điện thoại cho một người y tá khác rồi bà nầy mới nói hết những bệnh trạng của công nương Kate....từ đó mọi chuyện trở thành trò cười cho giới truyền thông ….Rõ ràng trách nhiệm đâu phải chỉ một người.
Các nhà bình luận bên Úc xuất hiện trên Tivi để bênh vực cho hai phát thanh viên ở Sydney họ nói rằng:...việc giả giọng để gọi điện thoại đã có từ lâu...và hôm đó hai phát thanh viên nầy có trình báo lên ban giám đốc đài và được chấp thuận....Họ đặt nghi vấn trở lại, có thể ban giám đốc bệnh viện bên Anh đã quở trách bà y tá nầy quá đáng...mà các giới truyền thông bên Anh không đề cập và cố tình ém nhẹm. Có thể sự quở trách là giọt nước làm tràn ly đưa tới sự tử tử của nạn nhân....
Trong gần 1 tuần lễ các radio, tivi đọc bản tin nầy họ đều nhắc nhở những ai gặp hoàn cảnh suy sụp tinh thần nên liên hệ với Lifeline 131114 để tìm  giúp đỡ. Còn một đường dây  nữa chuyên giúp ngăn ngừa  tự tử: 1300 133911.Ý của họ là nên gặp những chuyên viên cố vấn tâm lý (counselling). Thật sự nhiều lúc bạn điện vào tổ chức lifeline là bị kẹt đường dây, hoặc gặp máy trả lời điện thoại... Bạn nên đến gặp bác sĩ của mình, bác sĩ sẽ giới thiệu bạn đến các chuyên viên “counselling” hoàn toàn miễn phí.

****

Trong xã hội Tây phương vai trò của người cố vấn tâm lý vô cùng quan trọng. Họ là người  hiểu rất sâu xa về tâm lý của những người đang rơi vào tình trạng hổn loạn tinh thần, hụt hẩng...
Người Việt ta thường nói: chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt...Nhưng những chuyên viên tâm lý lại là những người ngoài cuộc; nhưng họ đã học, đã nghiên cứu sâu xa trong lãnh vực tâm sinh lý. Họ sẽ giúp đỡ một cách thiết thực những người đang rơi vào tình trạng suy sụp tinh thần, chán sống....

Bạn cũng có thể tâm sự với bạn thân , đôi khi đầu óc của họ còn  sáng suốt hơn...Đôi khi bạn thân mình là người hiểu mình nhiều hơn. Người bạn tốt là người có thể vào cuộc để giúp bạn lúc gặp nguy khốn. Già có bạn già, trẻ có bạn trẻ...không ai có thể sống khép kín như một ốc đảo được.

Bên cạnh đó còn gia đình hay những người thân mình nữa. Có thể những người thân mình hiểu rõ tính tình mình hơn ai cả. Và người thân trong gia đình có thể đưa ý kiến thiết thực để dẫn bạn ra khỏi ngõ cụt. Con cái, người vợ hay chồng cũng là một phần đời của bạn vậy; họ cũng cần bạn sống...
Như lời thơ hay của vị khuyết danh sau đây:
“ Sống trên đời mới chỉ là một nửa.
Biết bao giờ tìm được nửa thứ hai.
Dẫu biết rằng 1+1 = 2
Nhưng cũng có 2: 2 = 1
Một người buông tay 1 người ngã.
Một người cất bước 1 người mong.
Một người ra đi 1 người khóc.
Một người quay lưng 1 người buồn.
Một người đang quên 1 người nhớ.
Một người hạnh phúc 1 người đau.
Một người ngồi đau lòng nhung nhớ.
Một người ngồi đó tựa vai ai.”
…....

BEN TRẦN
28/12/2012

6 comments :

  1. Tự tử là một hành động rất thiếu suy nghĩ,con người khi tuyệt vọng, bơ vơ ,đau khổ thường thiếu suy nghĩ, đây là lúc họ cần lắm một bờ vai để dựa, một lời an ủi, sự cảm thông của gia đình. Gia đình tôi có hai cô em gái đã ra đi chỉ vì thiếu suy nghĩ , nông nổi và bồng bột. Để lại trong lòng những người còn lại một vết sẹo sâu không bao giờ lành. chúng ta nên nhìn con em của mình bằng ánh mắt vị tha và bao bọc, mở rộng vòng tay hơn là trách móc, dẫn dắt chúng ra đời bằng lòng yêu thương của bậc cha mẹ, chăm sóc các cháu , hướng dẫn và nhất là tôn trọng các cháu, chúng sẽ thấy tự mình có trách nhiệm với chính bản thân mình hơn là quy trách nhiệm cho người khác. Cô y tá bên Anh đã quá sức ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến con cái và những người thân của mình, có nỗi đau nào mà không thể xoa dịu ? có lỗi lầm nào mà không thể tha thứ ? mình phải sống với thế giới này không phải thế giới này sống cho mình các bạn ạ! Phải tập đối diện với lỗi lầm chứ không phải là né tránh.Hành động của cô y tá nói trên là trốn tránh trách nhiệm và quy trách nhiệm cho giới truyền thông Úc, trách nhiệm là ở cô ấy, hai phát thanh viên có quyền giả giọng vì là nghề nghiệp của họ, nhưng nói hay không là trách nhiệm của cô y tá.Lỗi ở đâu hẳn chúng ta đã rõ, tội là cho những đứa con của cô ta, nếu khéo suy nghĩ có lẽ sẽ hiểu , nhưng nếu thiếu suy nghĩ lại để lòng thù hận đổ trách nhiệm cho cái chết của mẹ mình là do giới truyền thông Úc.Thật khó mà chấp nhận những cái chết như vậy

    ReplyDelete
  2. Bài này cậu Ben viết rất hay, cô Kim nói cũng đúng, tự tử là trốn tránh,ngày xưa trong quân đội lâu lâu cũng nghe nói có thằng tự tử kê súng vô đầu làm một phát nhẹ tênh, Tư tui ghét nhứt là mấy thằng trốn quân dịch và tự tử, hai thứ đó giống nhau, cùng một chữ hèn nhát mà ra .Sống ở đời biết xem nhẹ thì sống nhẹ, mà coi nặng thì sống nặng, nặng quá đeo không nổi thì nhảy sông tự tử , chi vậy ?
    Tự ta thấy trong lòng đã đủ
    Lẽ tất nhiên chẳng thấy thiếu điều chi
    Còn nếu như cứ mải miết đi tìm
    Lòng đeo nặng những oán hờn trách móc
    Rồi có lúc thấy lòng ôi mỏi mệt
    Buông tay ra giải thoát nỗi muộn phiền
    Là khi đó ta đem buồn trang trải
    Cho mỗi người còn lại, để mà chi ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn anh Tư . Tui rất tán đồng ý anh Tư : "...xem nhẹ thì sống nhẹ , xem nặng thì sống nặng..."
      " Lòng đeo nặng những oán hờn trách móc
      Rồi có lúc thấy lòng ôi mỏi mệt,
      Buông tay ra giải thoát nỗi muộn phiền..."
      Mổi người có mổi cách để giải thoát nỗi muộn phiền khác nhau...Người thì đi tu ,người thì tự tử...Tui chọn cách như đã trình bày trong bài...nên tâm sự với người thân trước những quyết định điên rồ...

      Delete
    2. Anh Tư làm thơ độc đáo quá ...Mổi lần có 1 bài mới đăng lên , anh nhớ tặng 1 bài thơ trong phần comment nhe...

      Delete
    3. Nhứt định rồi, có cái bịnh thích nói thơ, cũng may có người hâm mộ, bị bà xã chê hoài, nhờ có blog VL bả mới thấy tài của Tư tui, nếu không cứ nói," thơ anh có mùi mắm bò hóc"

      Delete
    4. Anh Tư ơi, muội khoái nhứt câu " Là khi đó ta đem buồn trang trải cho mỗi người còn lại, để mà chi ? "đúng vậy đó anh, mình tự giải thoát cho mình nhưng nỗi buồn của mình thì đem trang trải lại cho người thân của mình, thật là vô cùng ích kỷ phải không anh Tư

      Delete

Xin bạn đọc nhấp mouse vào khung trống và cho ý kiến.